×
×

Nam ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt ấy từng ấm áp như ánh nắng đầu đông, giờ lạnh lẽo đến lạ

Tối hôm ấy, trời Hà Nội oi bức lạ thường, dù vừa qua một cơn mưa rào ngắn ngủi. Mùi đất ẩm bốc lên từ con ngõ nhỏ trước nhà, hòa lẫn với tiếng rao của bà bán xôi đêm. Trong căn bếp nhỏ, tôi và Nam – chồng tôi – ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn gỗ cũ. Hai cốc trà đá đã tan hết đá, để lại những giọt nước lăn dài trên mặt bàn. Hôm nay là ngày đặc biệt: cặp sinh đôi nhà tôi, Minh và Mai, vừa hoàn thành kỳ thi vào cấp ba. Sau bao ngày căng thẳng, tôi chỉ muốn cả gia đình có một kỳ nghỉ thật ý nghĩa.

“Anh nghĩ sao nếu mình đưa bọn trẻ đi Đà Lạt?” Tôi vừa gấp gọn đống quần áo trên ghế, vừa hỏi. “Hoa cẩm tú cầu đang nở đẹp lắm, Mai thích chụp ảnh, chắc con bé sẽ mê tít. Còn Minh thì tha hồ khám phá mấy vườn dâu.”

Nam gật gù, nhưng ánh mắt anh lạc đi đâu đó, không còn sự hào hứng như mọi khi. Tôi quen với cái kiểu trầm ngâm của anh, nên cũng không để tâm lắm. “Hoặc là Phú Quốc? Biển xanh, nắng vàng, cả nhà mình cùng lặn ngắm san hô. Anh thấy thế nào?”

Anh không trả lời ngay. Im lặng kéo dài, chỉ có tiếng quạt trần kêu vù vù trên đầu. Rồi Nam ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt ấy, từng ấm áp như ánh nắng đầu đông, giờ lạnh lẽo đến lạ. “Hương, chúng ta ly hôn đi.”

Tôi ngỡ mình nghe nhầm. Cốc trà trên tay suýt tuột xuống. “Anh… anh nói gì?”

“Ly hôn.” Giọng anh bình thản, như thể đang bàn về chuyện thời tiết. “Hai đứa con theo anh. Tài sản chia đôi.”

Đầu óc tôi quay cuồng. Mười lăm năm hôn nhân, từ ngày còn đạp xe chung con đường làng, đến khi cùng nhau xây dựng mái ấm này, bỗng chốc như đổ sập. Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng vẫn run. “Tại sao? Anh phải nói rõ. Chuyện gì đang xảy ra?”

Nam thở dài, tay vân vê mép bàn. “Hương, em là người tốt. Nhưng anh… anh không còn cảm giác nữa. Anh đã cố, nhưng càng cố, anh càng thấy mình sống giả tạo. Anh muốn giải thoát cho cả hai.”

“Giải thoát?” Tôi bật cười, nhưng nước mắt đã chực trào. “Anh nói giải thoát, vậy còn Minh và Mai? Còn gia đình này? Anh nghĩ bọn trẻ sẽ thế nào khi nghe chuyện này ngay sau kỳ thi?”

“Anh sẽ lo cho chúng,” Nam đáp, giọng vẫn đều đều. “Anh có công việc ổn định, nhà cửa đàng hoàng. Chúng sẽ không thiếu thốn.”

Tôi lắc đầu, không tin nổi người đàn ông trước mặt là Nam – người từng nắm tay tôi qua bao khó khăn, người từng thức trắng đêm khi Minh sốt cao, người từng cười rạng rỡ khi Mai giành giải vẽ tranh toàn thành phố. “Vậy em thì sao? Mười lăm năm, anh nghĩ em chỉ đáng nhận một nửa tài sản và mất con?”

Nam im lặng. Sự im lặng ấy như lưỡi dao cứa vào tim tôi.

Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi ngồi trong phòng khách, nhìn những bức ảnh gia đình treo trên tường. Có bức chụp ở Hội An, khi Minh và Mai còn bé xíu, ôm chân bố mẹ cười toe toét. Có bức chụp ở công viên, khi cả nhà thả diều, dây diều rối tung nhưng ai cũng vui. Mỗi bức ảnh là một mảnh ký ức, giờ đây như đang tan ra từng mảnh vụn.

Sáng hôm sau, tôi gọi Minh và Mai vào phòng. Hai đứa nhìn tôi, ánh mắt trong veo nhưng đầy lo lắng. Có lẽ chúng đã nghe thấy gì đó qua bức tường mỏng đêm qua. Tôi hít một hơi thật sâu, cố giữ giọng mình không vỡ. “Bố mẹ đang có chuyện cần giải quyết. Nhưng dù thế nào, bố mẹ vẫn yêu hai con, và sẽ luôn ở bên con, hiểu không?”

Mai gật đầu, nhưng mắt đã đỏ hoe. Minh nắm tay em, giọng trầm hơn thường ngày. “Mẹ, con không muốn gia đình mình tan vỡ.”

Câu nói của con trai như bóp nghẹt tim tôi. Nhưng tôi không khóc. Tôi ôm hai đứa vào lòng, thì thầm: “Mẹ hứa, mọi chuyện sẽ ổn.”

Những ngày sau đó, tôi và Nam bắt đầu những cuộc nói chuyện căng thẳng. Anh vẫn kiên quyết ly hôn, nhưng tôi không dễ dàng buông tay. Tôi đề nghị gặp một chuyên gia tư vấn hôn nhân. Ban đầu, Nam từ chối, nhưng khi thấy tôi kiên trì, anh miễn cưỡng đồng ý.

Trong những buổi tư vấn, tôi dần hiểu ra. Nam không ngoại tình, không có “người thứ ba” như tôi từng lo sợ. Anh chỉ đơn giản là… mệt mỏi. Công việc áp lực, trách nhiệm gia đình, và đâu đó, anh đã đánh mất chính mình. Anh nghĩ ly hôn là lối thoát, nhưng sâu thẳm, anh cũng sợ mất đi những gì chúng tôi đã xây dựng.

Câu chuyện không có cái kết trọn vẹn như phim. Chúng tôi không lập tức hòa thuận, cũng không ký đơn ly hôn ngay. Nhưng chúng tôi học cách lắng nghe nhau, học cách đối diện với những vết nứt. Minh và Mai trở thành động lực để cả hai cố gắng. Chúng tôi đồng ý dành thời gian cho gia đình, bắt đầu từ chuyến đi Đà Lạt mà tôi từng mơ tới. Ở đó, giữa những đồi thông xanh mướt, tôi thấy Nam cười – nụ cười thật sự, như ngày xưa.

Có lẽ, hành trình này vẫn còn dài. Nhưng tôi tin, chỉ cần còn tình yêu và sự kiên nhẫn, gia đình chúng tôi sẽ tìm được cách vượt qua cơn mưa rào cuối hè này.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News