Tại một ngôi chùa nhỏ nằm nép mình bên triền đồi ở vùng quê miền Trung Việt Nam, không khí yên bình bao trùm quanh năm. Chùa nhỏ, chỉ có vài vị sư già sinh sống, ngày ngày tụng kinh, trồng rau, sống đời thanh tịnh. Ở sân chùa, gốc cây đa cổ thụ hàng trăm năm tuổi đứng sừng sững, là nơi người dân quanh vùng thường đến cầu an.
Một buổi chiều muộn, khi ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài trên mái chùa, một cậu bé chừng 12 tuổi, gầy gò, quần áo rách rưới, bước vào sân chùa. Cậu bé tên là Tí, khuôn mặt lem luốc nhưng đôi mắt sáng lạ thường. Tí rụt rè quỳ trước sư trụ trì – Thầy Thích Tâm – và nói:
“Thưa thầy, con chỉ xin được thắp một nén hương dưới gốc cây đa, con không quấy rầy lâu đâu ạ.”
Thầy Thích Tâm, vốn từ bi, nhìn cậu bé với ánh mắt hiền từ, gật đầu đồng ý. “Con cứ làm điều con muốn, nhưng hãy cẩn thận, đừng làm điều gì sai trái nhé,” thầy dặn dò.
Tí cảm ơn rồi lặng lẽ đi ra gốc cây đa. Cậu bé lấy từ trong túi áo rách một nén hương nhỏ, bật lửa châm lên, cắm xuống đất ngay dưới gốc cây. Tí chắp tay, lẩm nhẩm cầu nguyện điều gì đó, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt đầy thành kính. Xong xuôi, cậu bé đứng dậy, cúi đầu chào thầy rồi rời đi, không nói thêm lời nào.
Mọi người trong chùa không ai để ý nhiều đến hành động của Tí. Nhưng chỉ 10 phút sau, một tiếng “ầm” kinh hoàng vang lên từ gốc cây đa, làm cả ngôi chùa rung chuyển. Đám chim trên cành bay tán loạn, lá cây rơi xào xạc. Các vị sư và vài người dân đang lễ chùa hoảng hốt chạy ra sân. Gốc cây đa cổ thụ bỗng nhiên nứt toác, một hố sâu hiện ra, và từ trong hố, một chiếc hộp sắt cũ kỹ, rỉ sét lộ ra.
Thầy Thích Tâm, dù đã lớn tuổi, vẫn giữ được sự điềm tĩnh, ra hiệu cho mọi người đứng yên. Thầy bước tới, chậm rãi mở chiếc hộp. Bên trong là một bức thư đã ngả vàng cùng một chiếc vòng vàng nhỏ. Bức thư được viết bằng nét chữ run rẩy, kể lại một câu chuyện kinh hoàng: cách đây hơn 50 năm, một người đàn ông trong làng đã giết vợ mình, chôn xác dưới gốc cây đa này, rồi bỏ trốn. Chiếc vòng vàng là vật cuối cùng người vợ để lại, như một lời nguyền rằng sự thật sẽ được phơi bày.
Cả ngôi chùa rúng động. Người dân trong làng xôn xao, không ai ngờ rằng dưới gốc cây đa linh thiêng lại ẩn chứa một bí mật kinh hoàng như vậy. Nhưng câu hỏi lớn nhất khiến mọi người lạnh sống lưng: Cậu bé Tí từ đâu biết được bí mật này? Và tại sao cậu chỉ xin thắp một nén hương?
Sáng hôm sau, người ta tìm đến nhà Tí để hỏi rõ, nhưng ngôi nhà nhỏ của cậu đã trống không. Cậu bé biến mất như chưa từng tồn tại, để lại trong lòng mọi người một nỗi ám ảnh không lời. Có người nói, Tí là hiện thân của linh hồn người vợ, trở về để đòi lại công lý. Có người lại bảo, cậu bé chỉ vô tình biết được bí mật từ giấc mơ. Nhưng sự thật là gì, chẳng ai biết.
Duy chỉ có thầy Thích Tâm, trong một buổi tụng kinh sau đó, khẽ mỉm cười, lẩm nhẩm: “Nhân quả không bao giờ sai, dù trăm năm có trôi qua.” Từ đó, gốc cây đa không còn là nơi cầu an nữa, mà trở thành một lời nhắc nhở về luật trời không bao giờ bỏ sót một ai.