Sau khi bố qua đời, tôi dành cả tuần để sắp xếp lại những di vật của ông. Trong số những cuốn sách cũ, giấy tờ ngả vàng và vài món đồ lặt vặt, tôi tìm thấy một bức ảnh đã sờn góc, được giấu kỹ trong một chiếc hộp gỗ nhỏ. Bức ảnh chụp gia đình tôi: bố, mẹ, và tôi, khi ấy chỉ mới năm tuổi, đứng trước ngôi nhà cũ ở ngoại ô. Nhưng điều khiến tôi sững sờ là sự hiện diện của một cậu bé khác, khoảng bảy tuổi, đứng ngay cạnh tôi, mỉm cười rạng rỡ. Cậu ta mặc một chiếc áo len xanh, đôi mắt sáng và gương mặt có nét gì đó rất quen thuộc.
Ngày ghi trên bức ảnh là ngày 15 tháng 8, năm 1995. Tôi nhớ rõ năm đó, vì đó là năm tôi bắt đầu đi học mẫu giáo. Nhưng tôi thề, tôi chưa từng gặp cậu bé này trong đời. Gia đình tôi chỉ có mình tôi là con một. Không anh chị em, không họ hàng thân thiết nào từng sống chung. Vậy cậu bé này là ai?
Tôi mang bức ảnh đến hỏi mẹ. Bà đang ngồi trong phòng khách, ánh mắt vẫn còn đỏ hoe sau tang lễ. Khi tôi đặt bức ảnh trước mặt, mẹ nhìn nó một lúc lâu, rồi bất ngờ tái mặt. “Con lấy cái này ở đâu ra?” – giọng mẹ run rẩy, gần như thì thào. Tôi kể về chiếc hộp gỗ, nhưng mẹ chỉ lắc đầu, nói rằng bà không nhớ gì về bức ảnh này. “Chắc là… nhầm lẫn gì đó thôi,” mẹ nói, nhưng ánh mắt bà tránh né, như thể đang giấu tôi điều gì.
Tối đó, tôi không ngủ được. Hình ảnh cậu bé cứ ám ảnh tôi. Tôi lục lại tất cả album ảnh gia đình, nhưng không tìm thấy cậu ta trong bất kỳ bức ảnh nào khác. Chỉ duy nhất bức ảnh này. Cuối cùng, tôi quyết định hỏi chú Nam, người bạn thân nhất của bố, người gần như là thành viên trong gia đình. Chú sống cách nhà tôi vài con phố, và tôi đến thăm chú vào sáng hôm sau.
Khi tôi đưa bức ảnh cho chú Nam, phản ứng của chú còn kỳ lạ hơn mẹ. Chú nhìn chằm chằm vào cậu bé, tay hơi run. “Cậu bé này… là Minh,” chú nói, giọng trầm xuống. “Nhưng không thể nào… Minh mất trước khi bức ảnh này được chụp.”
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng. “Minh là ai?” – tôi hỏi. Chú Nam thở dài, kể rằng Minh là con trai lớn của bố mẹ tôi, anh