Tôi ngồi trong căn hộ nhỏ mới thuê, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên những bức tường trống trải. Sau cuộc ly hôn với Minh, tôi tưởng mình đã cắt đứt mọi mối liên hệ với quá khứ. Nhưng hôm nay, một chuyển khoản khổng lồ bất ngờ xuất hiện trong tài khoản ngân hàng của tôi – mười tỷ đồng, không một lời giải thích. Cùng lúc, một chiếc két sắt cũ kỹ được giao đến trước cửa nhà, kèm theo một mẩu giấy ngắn: “Mở nó, Tư. Anh trai em, Lam.”
Lam. Anh trai của Minh. Người mà tôi chỉ gặp vài lần trong suốt năm năm hôn nhân. Anh ta luôn giữ khoảng cách, lạnh lùng và bí ẩn, như thể đang che giấu điều gì đó. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi ở gần anh, nhưng cũng chẳng bao giờ nghĩ anh có liên quan gì đến cuộc sống của tôi. Vậy tại sao bây giờ anh ta lại gửi tiền và cái két này?
Tôi run rẩy mở két sắt. Bên trong là hàng trăm bức ảnh – tất cả đều là hình ảnh của tôi. Tôi đi làm, tôi ngồi cà phê một mình, tôi đứng bên cửa sổ căn hộ cũ, thậm chí cả những khoảnh khắc tôi tưởng không ai để ý: tôi khóc trong xe sau một lần cãi vã với Minh, tôi đứng lặng lẽ trong đám tang mẹ cách đây ba năm. Mỗi bức ảnh đều được chụp từ xa, như thể ai đó đã âm thầm theo dõi tôi suốt nhiều năm. Mặt sau mỗi bức ảnh, dòng chữ viết tay nắn nót: Mong Tư bình an thuận lợi. Ký tên: Lam.
Tim tôi đập thình thịch. Tại sao Lam lại làm điều này? Anh ta muốn gì? Tôi gọi điện cho Minh, nhưng anh ta chỉ gắt gỏng: “Lam? Anh ấy đi nước ngoài từ lâu rồi. Đừng lôi tôi vào mấy chuyện vớ vẩn của em.” Minh cúp máy, để lại tôi với hàng loạt câu hỏi không lời đáp.
Tôi quyết định tìm Lam. Qua những mối quan hệ cũ, tôi phát hiện anh ta từng sống ở một căn nhà nhỏ ngoại ô, giờ đã bỏ hoang. Tôi lái xe đến đó, mang theo chiếc két sắt và một linh cảm chẳng lành. Ngôi nhà phủ đầy bụi, nhưng trong góc phòng khách, tôi tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ. Bên trong là những lá thư tay, viết bằng nét chữ quen thuộc của Lam. Chúng không gửi cho tôi, mà gửi cho… Minh.
Trong những lá thư, Lam kể về việc anh đã yêu tôi từ lần đầu gặp, khi tôi còn là bạn gái của Minh. Anh giấu tình cảm ấy, nhưng không thể ngăn mình âm thầm dõi theo tôi, chụp những bức ảnh như cách để giữ tôi gần hơn. Anh viết: “Tư không thuộc về tôi, nhưng tôi chỉ mong em ấy được hạnh phúc.” Tôi run rẩy đọc tiếp. Một lá thư tiết lộ rằng Lam đã phát hiện Minh ngoại tình từ năm thứ hai của cuộc hôn nhân. Anh đã cố gắng bảo vệ tôi, âm thầm thu thập bằng chứng, nhưng không dám nói ra vì sợ làm tôi tổn thương. Khoản tiền mười tỷ? Là số tiền anh tích lũy từ việc bán công ty khởi nghiệp, gửi cho tôi như một cách chuộc lỗi vì đã không can thiệp sớm hơn.
Nhưng twist thật sự đến ở lá thư cuối cùng. Lam viết rằng anh đã mắc bệnh hiểm nghèo, chỉ còn vài tháng để sống. Anh biết mình không thể gặp tôi, nên đã sắp xếp để tôi nhận được két sắt và số tiền sau khi anh qua đời. Tôi nhìn ngày tháng trên lá thư: cách đây ba tuần. Tim tôi thắt lại. Tôi gọi lại số điện thoại của Lam, nhưng chỉ có tiếng trả lời tự động: “Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại.”
Tôi trở về nhà, ôm chặt chiếc két sắt. Những bức ảnh không còn đáng sợ nữa, mà như những lời thì thầm cuối cùng của một người đã yêu tôi trong im lặng. Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Một tuần sau, điện thoại tôi reo. Là Minh. Giọng anh ta run rẩy: “Tư, anh vừa nhận được một lá thư từ Lam. Anh ấy… anh ấy còn sống. Và anh ấy nói muốn gặp cả hai chúng ta.”