×
×

Sau một năm kết h:;ôn, tôi đề nghị ly h;;ôn với chồng chỉ vì trên áo anh ta có mùi nước hoa

Mùi Hương Lạc Lối

Mưa rơi tầm tã ngoài cửa sổ, từng giọt nước lăn dài trên kính như những giọt lệ không thể ngừng chảy. Minh Anh ngồi trên ghế sofa, đôi tay siết chặt chiếc áo sơ mi trắng của chồng, chiếc áo mà chỉ vài giờ trước cô còn tỉ mỉ ủi phẳng phiu. Mùi nước hoa thoang thoảng trên cổ áo – một mùi hương ngọt ngào, xa lạ, không thuộc về cô – khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cô chưa từng dùng nước hoa, bởi Hoàng, chồng cô, bị viêm mũi dị ứng. Chỉ cần một chút hương thơm cũng khiến anh hắt hơi không ngừng, đôi mắt đỏ hoe và giọng nói khàn đi vì khó chịu. Vậy mà giờ đây, mùi hương ấy như một lời thì thầm độc ác, hé lộ bí mật mà cô không muốn tin.

Một năm trước, ngày cưới

Đám cưới của Minh Anh và Hoàng diễn ra trong ánh nắng vàng rực rỡ của mùa thu. Hoàng nắm tay cô, ánh mắt lấp lánh như những vì sao, hứa sẽ dành cả đời để che chở và yêu thương cô. Minh Anh, một cô gái mạnh mẽ nhưng luôn giấu đi sự yếu đuối trong lòng, đã tin tưởng tuyệt đối vào lời thề ấy. Cô yêu Hoàng bằng tất cả trái tim, yêu sự dịu dàng của anh khi chăm sóc cô mỗi lúc cô ốm, yêu cách anh kiên nhẫn ngồi nghe cô kể về những giấc mơ viển vông, và yêu cả những khoảnh khắc bình dị khi hai người cùng nhau nấu ăn trong căn bếp nhỏ.

Nhưng hạnh phúc ấy, hóa ra, mong manh như bong bóng xà phòng.

Sáu tháng sau

Những vết rạn đầu tiên xuất hiện, nhỏ bé nhưng sắc nhọn. Hoàng bắt đầu đi làm về muộn, luôn viện cớ công việc bận rộn. Những cuộc gọi đêm khuya, những tin nhắn anh vội vàng tắt đi khi cô vô tình nhìn thấy, và ánh mắt lảng tránh mỗi khi cô hỏi han – tất cả như những mũi dao nhỏ đâm vào lòng Minh Anh. Cô cố gắng thuyết phục bản thân rằng mình đang nghĩ quá nhiều, rằng Hoàng vẫn là người đàn ông yêu cô như ngày nào. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một linh cảm xấu không ngừng gào thét.

Rồi một ngày, cô phát hiện chiếc áo sơ mi trắng trong giỏ đồ bẩn. Mùi nước hoa ấy, nồng nàn và quyến rũ, như một lời tuyên bố rằng Hoàng đã ở gần một người phụ nữ khác. Minh Anh run rẩy cầm chiếc áo, nước mắt lăn dài trên má. Cô không muốn tin, nhưng sự thật phũ phàng hơn bất kỳ cơn ác mộng nào.

Ngày đối mặt

“Hoàng, chúng ta ly hôn đi,” Minh Anh nói, giọng bình tĩnh đến đáng sợ. Cô đứng trước anh, đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên định. Hoàng sững sờ, bàn tay đang cầm cốc cà phê khựng lại giữa không trung.

“Anh… anh không hiểu. Minh Anh, em đang nói gì vậy?” Hoàng lắp bắp, ánh mắt hoảng loạn.

“Chiếc áo của anh. Mùi nước hoa.” Cô ném chiếc áo xuống trước mặt anh, giọng nghẹn lại. “Em không dùng nước hoa, Hoàng. Anh biết rõ mà. Vì anh bị dị ứng. Vậy mùi hương này từ đâu ra? Từ ai?”

Hoàng im lặng, đôi môi mím chặt. Anh không chối cãi, không giải thích, chỉ cúi đầu như một kẻ nhận tội. Sự im lặng ấy là câu trả lời đau đớn nhất. Minh Anh cảm thấy trái tim mình vỡ vụn. Cô đã hy vọng anh sẽ thanh minh, sẽ nói rằng đó chỉ là một hiểu lầm, rằng anh vẫn yêu cô. Nhưng không, Hoàng chỉ lặng lẽ đứng đó, như thể chấp nhận mọi thứ.

“Anh yêu cô ta, đúng không?” Minh Anh hỏi, giọng run rẩy. Hoàng không trả lời, nhưng ánh mắt anh đã nói lên tất cả. Một nỗi đau không tên xâm chiếm lấy cô, khiến cô gần như không thở nổi.

Sự thật đằng sau

Minh Anh không biết rằng, người phụ nữ ấy là Lan, đồng nghiệp của Hoàng. Lan xuất hiện trong cuộc đời anh như một cơn gió lạ, cuốn anh vào vòng xoáy của những cảm xúc mà anh chưa từng trải qua. Cô ấy rực rỡ, tự do, và mang một mùi hương mà Hoàng không thể cưỡng lại, dù anh biết nó sẽ làm tổn thương Minh Anh. Hoàng đã cố gắng dừng lại, đã cố gắng giữ khoảng cách với Lan, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, trái tim anh lại lạc nhịp. Anh tự nhủ chỉ là một chút rung động thoáng qua, rằng anh vẫn yêu Minh Anh, nhưng càng ngày, anh càng không thể lừa dối chính mình.

Lan biết Hoàng đã có vợ, nhưng cô không thể ngăn bản thân yêu anh. Cô không đòi hỏi gì, chỉ muốn ở bên anh, dù chỉ là những khoảnh khắc vụng trộm. Mỗi lần Hoàng rời đi, Lan lại xịt nước hoa lên áo anh, như một cách đánh dấu rằng anh từng thuộc về cô, dù chỉ trong chốc lát.

Cái kết không trọn vẹn

Minh Anh rời khỏi căn nhà chung, mang theo trái tim tan vỡ và những kỷ niệm từng là niềm vui của cô. Hoàng không níu kéo, bởi anh biết mình không xứng đáng. Anh đứng lặng nhìn bóng lưng cô khuất dần trong cơn mưa, lòng nặng trĩu hối hận. Anh đã đánh mất người phụ nữ yêu anh nhất, chỉ vì một phút yếu lòng.

Minh Anh không quay đầu lại. Cô bước đi, để lại sau lưng những ngày tháng từng tin rằng tình yêu có thể vượt qua tất cả. Mùi nước hoa ấy, dù chỉ là một chi tiết nhỏ, đã trở thành vết thương không bao giờ lành trong tim cô. Cô tự hứa sẽ không bao giờ để bản thân yêu một ai mãnh liệt như vậy nữa, bởi nỗi đau này, cô chỉ muốn chịu đựng một lần duy nhất.

Mưa vẫn rơi, cuốn trôi mọi hy vọng. Và trong căn nhà trống vắng, Hoàng ngồi một mình, tay ôm chiếc áo sơ mi vẫn còn vương mùi hương của Minh Anh – không phải nước hoa, mà là mùi của những ngày hạnh phúc đã mãi mãi rời xa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News