×
×

Thế là tôi cày cuốc suốt thai kỳ, bụng to vượt mặt vẫn ngồi máy may đến ngày vỡ ối

Tôi và chồng, Hùng, đều là công nhân may ở một xưởng nhỏ ngoại thành. Lương tháng ba cọc ba đồng, đủ ăn, đủ thuê nhà trọ là may. Khi mang thai bé Na, chúng tôi mừng lắm, nhưng lo cũng không kém. Tiền tiết kiệm chẳng có, đồ dùng cho con cũng chưa sắm sửa gì. Tôi bảo Hùng: “Mình cố làm thêm giờ, tích góp chút đỉnh để lo cho con.” Thế là tôi cày cuốc suốt thai kỳ, bụng to vượt mặt vẫn ngồi máy may đến ngày vỡ ối. Hôm ấy, tôi đau quặn từng cơn, mới vội xin nghỉ để vào viện. Bé Na chào đời, hồng hào, khỏe mạnh, nhưng nhìn con, tôi chỉ biết ôm mà khóc vì chưa chuẩn bị được gì cho con cả.

Chế độ thai sản cho tôi nghỉ 4 tháng, nhưng với đồng lương ít ỏi, nghỉ đủ là cả vấn đề. Tiền sữa, tiền bỉm, tiền thuê nhà cứ dồn dập. Đến tháng thứ 5, tôi đành cắn răng gửi bé Na cho mẹ chồng ở quê chăm sóc để quay lại xưởng làm. Mẹ chồng tôi, bà Năm, tuy lớn tuổi nhưng còn khỏe, thương con thương cháu, nhận lời ngay. Tôi dặn bà cẩn thận, vì Na còn nhỏ, mới 5 tháng, yếu ớt lắm. Bà gật đầu, bảo: “Con yên tâm, mẹ nuôi cả ba anh em thằng Hùng lớn khôn, chăm cháu nội mẹ làm được.”

Vậy mà chỉ một tuần sau, tai họa ập đến. Hôm ấy, tôi đang ở xưởng thì mẹ chồng gọi, giọng run rẩy: “Lan ơi, con về ngay, bé Na… bé Na bị ngã!” Tôi như chết lặng, xin nghỉ chạy về quê. Đến nơi, thấy con nằm trên giường, trán sưng một cục to, tím bầm, tôi xót xa ôm con mà khóc. Mẹ chồng kể, bà bế Na vào nhà vệ sinh rửa ráy, không may trượt chân trên sàn ướt, làm con ngã xuống, đầu đập vào nền gạch. May mà bác sĩ bảo chỉ sưng ngoài da, không ảnh hưởng não, nhưng nhìn con đau, tôi không kìm được. Trong lúc nóng giận, tôi buột miệng: “Mẹ bất cẩn quá, con nhỏ vậy mà mẹ không cẩn thận gì cả! Nếu con tôi có mệnh hệ gì, mẹ chịu trách nhiệm à?” Mẹ chồng tôi lặng thinh, mắt đỏ hoe, không nói gì.

Hôm sau, tôi đưa Na về trọ, quyết định nghỉ làm một thời gian để tự chăm con. Nhưng lời nói hôm ấy như vết dao cứa vào lòng mẹ chồng. Bà ít nói chuyện với tôi hơn, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm cháu qua điện thoại. Hùng bảo: “Em nói nặng lời quá, mẹ buồn lắm. Mẹ già rồi, lỡ tay thôi, em trách mẹ như thế, mẹ tủi thân.” Tôi biết mình sai, nhưng xấu hổ, chẳng dám mở lời xin lỗi.

Rồi một ngày, Hùng nhận được tin mẹ chồng ngã bệnh nặng. Bà bị đột quỵ, nằm viện cả tháng trời. Khi tôi và Hùng vào thăm, bà yếu lắm, chỉ nắm tay tôi, thì thào: “Mẹ xin lỗi vì làm cháu ngã. Mẹ không cố ý…” Tôi òa khóc, ôm bà mà xin lỗi, nhưng bà chỉ mỉm cười yếu ớt. Vài ngày sau, bà ra đi. Hùng kể, sau hôm tôi trách, bà hay ngồi thẫn thờ, cứ nhắc chuyện bé Na, tự trách mình. Có lẽ vì buồn, vì stress, mà bệnh bà nặng thêm.

Tôi hối hận vô cùng. Giá như tôi kiềm chế, không buông lời nặng nề, có lẽ mẹ chồng đã không mang nỗi buồn ấy đến cuối đời. Bé Na giờ đã hơn một tuổi, trán con không còn dấu vết gì, nhưng lòng tôi vẫn nặng trĩu. Lời nói, đôi khi chỉ là phút bốc đồng, nhưng cái giá phải trả lại đắt đến thế.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News