×
×

Tiểu thư phố cổ lỡ có b;;ầu với người đàn ông có gia đình, bố mẹ khu;yên ph:á nhưng không chịu nên bỏ đi biệt tích 

Hà Nội, những năm 1970, phố cổ rêu phong với những mái ngói đỏ au và con đường lát đá lấp loáng ánh đèn dầu. Minh Thư, tiểu thư nhà họ Trần, lớn lên trong căn nhà cổ ba gian, nơi mùi hương trầm thoảng bay từ bàn thờ tổ tiên. Nàng 20 tuổi, đôi mắt trong veo như mặt hồ Gươm, nụ cười khiến bao chàng trai phố cổ ngẩn ngơ. Nhưng trái tim nàng chỉ rung động trước một người – ông Khải, người đàn ông hơn nàng 15 tuổi, với giọng nói trầm ấm và ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng cả một câu chuyện dài.

Khải là khách quen của hiệu sách nhỏ nơi Minh Thư làm việc. Anh thường ghé mua những cuốn sách cũ, trò chuyện với nàng về văn chương, về những giấc mơ xa xôi. Minh Thư không biết rằng Khải đã có vợ, một người phụ nữ hiền lành ở ngoại thành, và hai đứa con nhỏ. Tình yêu của họ nảy nở trong những buổi tối lặng lẽ, dưới ánh trăng rằm, khi cả hai ngồi bên hiên nhà cổ, nghe tiếng rao đêm vang vọng.

Một đêm, Khải nắm tay Minh Thư, thì thầm: “Anh muốn mang em đi xa, nơi chỉ có hai ta.” Nàng tin, trao trọn cả trái tim và thể xác. Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi. Khi Minh Thư phát hiện mình mang thai, Khải thú nhận sự thật: anh không thể bỏ gia đình. Nàng chết lặng, trái tim như vỡ vụn.

Bố mẹ Minh Thư, những người giữ gìn nề nếp gia phong, phẫn nộ khi biết chuyện. Họ khuyên nàng bỏ đứa bé, tìm một tấm chồng môn đăng hộ đối. Nhưng Minh Thư quật cường. “Con sẽ giữ đứa bé, dù có phải một mình.” Đêm đó, nàng gói ghém vài bộ áo dài, chút tiền dành dụm, và rời khỏi căn nhà cổ, bỏ lại phố cổ thân thương.

Minh Thư đến một ngôi làng nhỏ ở miền Trung, nơi không ai biết nàng là ai. Nàng sinh con, một bé gái đặt tên là Hương, mang đôi mắt trong veo giống mẹ. Cuộc sống khó khăn, nhưng Minh Thư chưa bao giờ hối hận. Nàng làm đủ nghề, từ may vá đến bán hàng rong, nuôi Hương lớn lên với những câu chuyện về phố cổ, về những con đường lấp lánh ánh đèn.

Hương lớn lên, xinh đẹp và mạnh mẽ như mẹ. Cô rời làng, học đại học, trở thành một nhà báo nổi tiếng. Nhưng Minh Thư chưa bao giờ kể cho con về người cha thực sự. Mỗi lần Hương hỏi, nàng chỉ mỉm cười buồn: “Mẹ gặp cha con dưới ánh trăng, nhưng số phận không cho chúng ta ở bên nhau.”

Năm 2025, Minh Thư đã 70 tuổi, tóc bạc trắng, sống lặng lẽ trong căn nhà nhỏ ở làng. Hương, giờ là một phụ nữ thành đạt, quyết định đưa mẹ về Hà Nội để dự lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long. Phố cổ vẫn còn đó, nhưng đã đổi thay nhiều. Những mái ngói đỏ giờ xen lẫn với ánh đèn neon, nhưng mùi hương trầm vẫn thoảng đâu đây.

Trong một buổi triển lãm sách cổ ở phố Đinh Lễ, Hương tình cờ gặp một người đàn ông lớn tuổi, ông Nam, chủ một hiệu sách cũ. Ông Nam có ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm ấm, khiến Hương cảm thấy kỳ lạ, như đã từng quen. Họ trò chuyện, và ông Nam kể về người cha quá cố của mình – một người đàn ông yêu sách, từng sống ở phố cổ, và có một mối tình dang dở với một tiểu thư tên Minh Thư.

Hương sững sờ. Cô đưa ông Nam về gặp mẹ. Khi Minh Thư nhìn thấy ông Nam, bà run rẩy, đôi mắt mờ đục bỗng sáng lên. “Khải… là con của anh ấy?” Ông Nam gật đầu, kể rằng cha mình, ông Khải, đã qua đời 10 năm trước. Trước khi mất, ông Khải để lại một cuốn nhật ký, trong đó viết về Minh Thư – người phụ nữ ông yêu suốt đời, và đứa con ông chưa từng được gặp.

Minh Thư bật khóc. Bà lấy từ chiếc hộp gỗ cũ một lá thư, viết từ 50 năm trước, gửi cho Khải nhưng chưa từng gửi đi. Lá thư kể về Hương, về tình yêu của bà, và lời hứa sẽ giữ đứa con dù cả thế giới quay lưng. Ông Nam đọc thư, nước mắt lăn dài. Ông nói: “Cha tôi đã tìm cô suốt nhiều năm, nhưng không bao giờ dám đối diện. Ông ấy nói, ông ấy không xứng với cô.”

Đêm đó, Minh Thư và Hương ngồi dưới hiên một căn nhà cổ, nơi bà từng ngồi cùng Khải. Minh Thư kể cho con nghe tất cả, về tình yêu, về nỗi đau, về sự hy sinh. Hương ôm mẹ, lòng đau như cắt. Nhưng câu chuyện chưa dừng lại.

Ông Nam trở lại vào ngày hôm sau, mang theo một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một chiếc nhẫn bạc cũ kỹ, khắc hai chữ “Minh Thư”. Ông kể rằng cha mình, trước khi qua đời, đã để lại chiếc nhẫn và một lời nhắn: “Nếu tìm được Minh Thư, hãy nói với cô ấy rằng tôi chưa từng ngừng yêu.”

Nhưng twist thật sự đến khi ông Nam tiết lộ một bí mật cuối cùng. Trong nhật ký của cha mình, có một đoạn viết rằng ông Khải đã âm thầm gửi tiền cho một người bạn ở miền Trung, nhờ chăm sóc Minh Thư và Hương từ xa. Người bạn đó chính là bà lão bán hàng rong từng giúp Minh Thư vượt qua những ngày khó khăn nhất. Minh Thư sụp xuống, nhận ra rằng Khải, dù không thể ở bên, đã âm thầm bảo vệ mẹ con bà suốt bao năm.

Câu chuyện kết thúc dưới ánh trăng phố cổ, Minh Thư cầm chiếc nhẫn, mỉm cười lần cuối. Bà thì thầm: “Anh đã giữ lời hứa, dù muộn màng.” Đêm đó, bà ra đi thanh thản trong giấc ngủ, để lại Hương với một trái tim đầy yêu thương và nỗi đau không thể nguôi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News