×
×

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ngôi nhà của mình, nơi từng tràn ngập tiếng cười và những dự định về một gia đình nhỏ, lại trở thành sân khấu cho một vở kịch đầy đau đớn và ph//ản bộ/i

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ngôi nhà của mình, nơi từng tràn ngập tiếng cười và những dự định về một gia đình nhỏ, lại trở thành sân khấu cho một vở kịch đầy đau đớn và phản bội.

Khi phát hiện mình mang thai, tôi và Minh – chồng tôi – đã vui mừng đến mức không ngủ được cả đêm. Chúng tôi mơ về những ngày được ôm đứa con đầu lòng, nghe tiếng bi bô đầu đời. Nhưng thai kỳ của tôi không dễ dàng. Tôi mệt mỏi, yếu ớt, và bác sĩ khuyên nên nghỉ ngơi tuyệt đối. Minh, với sự chu đáo của một người chồng, quyết định thuê một bảo mẫu để chăm sóc tôi. Đó là ngày Hương bước vào cuộc sống của chúng tôi.

Hương hai mươi tuổi, trẻ trung, xinh đẹp, với nụ cười ngọt ngào và ánh mắt lanh lợi. Ban ngày, cô ta chăm chỉ nấu những bữa ăn bổ dưỡng, dọn dẹp nhà cửa, và luôn miệng hỏi han sức khỏe của tôi. Tôi cảm thấy biết ơn, nghĩ rằng mình may mắn khi có người giúp đỡ tận tình. Nhưng rồi, những đêm dài bắt đầu trở thành cơn ác mộng.

Mỗi tối, khi tôi cố gắng chìm vào giấc ngủ, tiếng nhạc xập xình từ phòng Hương vang lên. Cô ta livestream, mặc những bộ váy ngủ hở hang, nhảy múa và cười đùa với hàng trăm người xa lạ trên mạng. Tiếng ồn khiến tôi trằn trọc, tim đập nhanh, và nhịp tim của thai nhi bắt đầu bất ổn. Tôi nhắc nhở Hương nhiều lần, nhưng cô ta chỉ cười xin lỗi, hứa sẽ giảm âm lượng. Rồi mọi chuyện vẫn tiếp diễn.

Một đêm, tôi tỉnh giấc vì cơn đau quặn thắt. Minh vội đưa tôi đến bệnh viện, nhưng đã quá muộn. Đứa con bé bỏng của chúng tôi không còn nữa. Tôi như chết lặng, còn Minh ôm tôi, mắt đỏ hoe, nhưng không nói được lời nào. Hương xuất hiện ở bệnh viện, nước mắt lăn dài, liên tục xin lỗi. “Chị ơi, em không cố ý… Em đã quá đáng, em không ngờ lại gây ra chuyện này…” Cô ta nắm tay Minh, nhìn anh với ánh mắt đầy áy náy. Tôi mệt mỏi, chỉ muốn về nhà và quên đi tất cả.

Nhưng sự thật dần lộ ra. Mỗi khi Minh đi làm, Hương lại tiếp tục livestream như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô ta vẫn cười tươi, vẫn mặc những bộ váy gợi cảm, và thậm chí còn khoe khoang về cuộc sống “xa hoa” trong ngôi nhà của chúng tôi. Tôi bắt đầu nghi ngờ. Có điều gì đó không đúng.

Một ngày, tôi phải đi công tác gấp để ký hợp đồng với một đối tác. Công việc kết thúc sớm, và tôi quyết định về nhà mà không báo trước. Khi đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết sững.

Hương đang đứng giữa phòng khách, mặc bộ váy ngủ ren đỏ mà tôi yêu thích – bộ váy tôi từng mặc trong những khoảnh khắc riêng tư với Minh. Cô ta đứng sát anh, giọng ngọt ngào như rót mật: “Giáo sư Lý, em thật sự xin lỗi… Nếu anh không chê, em không ngại an ủi nỗi đau mất con của anh.”

Minh đứng đó, không đẩy cô ta ra, cũng không đáp lại. Nhưng ánh mắt anh, sự im lặng của anh, đủ để tôi hiểu rằng trái tim anh đã dao động từ lâu. Tôi không hét lên, không khóc. Tôi chỉ lặng lẽ quay lưng, kéo vali ra khỏi nhà.

Những ngày sau đó, tôi không trở lại. Tôi thuê một căn hộ nhỏ, cố gắng xây dựng lại cuộc sống. Hương vẫn livestream, vẫn rạng rỡ như chưa từng có chuyện gì. Minh gọi cho tôi, xin lỗi, giải thích rằng anh đã bị Hương thao túng, rằng anh không có ý định phản bội. Nhưng tôi không còn tin nữa.

Một đêm, khi lướt mạng, tôi vô tình thấy livestream của Hương. Cô ta đang khoe một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, nói rằng đó là món quà từ “một người đặc biệt”. Tôi mỉm cười nhạt. Có lẽ, trong vở kịch này, tôi là người duy nhất chịu tổn thương.

Nhưng tôi sẽ không gục ngã. Tôi bắt đầu lại, từng bước một, và tự nhủ rằng một ngày nào đó, tôi sẽ tìm lại được hạnh phúc – không phải trong ánh đèn livestream, mà trong chính trái tim mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News