Sau khi ly hôn, tôi và con gái nhỏ, Minh Anh, chuyển đến một căn nhà nhỏ xinh xắn ở ngoại ô. Ngôi nhà có hàng rào trắng, một khu vườn nhỏ đầy hoa dại, và không gian yên tĩnh để tôi bắt đầu lại cuộc sống không còn bóng dáng người đàn ông từng là tất cả. Cuộc sống mới không dễ dàng, nhưng tôi tự nhủ phải mạnh mẽ vì Minh Anh. Cô bé chỉ mới 5 tuổi, luôn hỏi về bố, nhưng tôi chỉ mỉm cười và nói: “Bố bận làm việc ở xa.”
Một ngày nọ, sau giờ làm, tôi trở về nhà trong cơn mệt mỏi. Trước cửa nhà, một hộp quà được đặt ngay ngắn, buộc nơ đỏ rực rỡ. Tôi nhíu mày, nhặt nó lên. Trên hộp có tấm thiệp nhỏ, nét chữ quen thuộc khiến tim tôi khựng lại: “Từ Phong.” Chồng cũ của tôi. Đã một năm kể từ khi chúng tôi ly hôn, không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Vậy mà giờ đây, anh gửi quà? Tôi mở hộp, bên trong là một thùng táo đỏ tươi, mọng nước, thơm lừng. Tôi cười nhạt, tự nghĩ có lẽ anh đang cố làm lành hay khoe rằng cuộc sống của anh vẫn dư dả. Không chút để tâm, tôi đẩy thùng táo xuống gầm bàn bếp, nơi những món đồ không quan trọng thường bị lãng quên.
Ba ngày sau, trong lúc dọn dẹp nhà cửa, tôi chợt nhớ ra thùng táo. Minh Anh đang chơi ở phòng khách, tiếng cười trong trẻo của con bé vang lên. Tôi kéo thùng táo ra, định bụng sẽ bỏ đi vì chắc hẳn chúng đã hỏng. Nhưng kỳ lạ thay, táo vẫn tươi, không một vết thâm. Nhìn những quả táo, lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác khó tả. Tại sao Phong lại gửi táo? Anh chưa bao giờ tặng tôi thứ gì đơn giản như thế này, ngay cả khi chúng tôi còn chung sống. Tôi thở dài, quyết định lột vỏ vài quả để nấu chè cho Minh Anh.
Khi bổ quả táo đầu tiên, tôi phát hiện bên trong rỗng ruột. Ngạc nhiên, tôi lắc quả táo, nghe thấy tiếng sột soạt. Cẩn thận cắt đôi, tôi tìm thấy một mẩu giấy nhỏ cuộn tròn. Tim tôi đập mạnh. Tôi mở mẩu giấy, nét chữ của Phong hiện ra: “Ngày 12/3, Minh Anh vẽ bức tranh đầu tiên, nói rằng muốn tặng bố.” Tôi sững sờ, bổ tiếp quả táo thứ hai. Một mẩu giấy khác: “Ngày 15/5, Minh Anh bị sốt, con bé gọi tên bố trong giấc mơ.” Quả thứ ba, thứ tư, mỗi quả táo đều chứa một mẩu giấy ghi lại những khoảnh khắc của Minh Anh mà tôi không hề biết anh đã âm thầm theo dõi.
Quả táo cuối cùng, mẩu giấy viết: “Anh xin lỗi, Linh. Anh không đủ dũng cảm để xuất hiện trước hai mẹ con. Những quả táo này là cách anh nhắc nhở bản thân rằng anh vẫn yêu thương Minh Anh, dù anh không xứng đáng. Nếu em đọc được, xin hãy để anh gặp con một lần.”
Tôi ngồi bệt xuống sàn, nước mắt lăn dài. Hóa ra, những quả táo không phải món quà cho tôi, mà là lời nhắn gửi của một người cha hối hận. Tôi nhớ lại những lần Minh Anh hỏi về bố, những lần con bé nhìn bạn bè được bố đón ở cổng trường mà mắt hoe đỏ. Tôi đã nghĩ Phong không còn quan tâm, nhưng anh đã âm thầm dõi theo con từ xa, không dám bước vào cuộc sống của chúng tôi.
Đêm đó, tôi gọi cho Phong. Giọng anh run rẩy khi nghe tôi nói: “Cuối tuần, anh đến đón Minh Anh đi công viên nhé.” Tôi không hứa sẽ tha thứ, nhưng vì con, tôi sẵn sàng mở ra một cơ hội.