×
×

Tôi là Hạnh, một người phụ nữ bình dị, sống qua những năm tháng ch;iến tra;nh, đ;ói ng;hèo, và mất mát.

Ba mươi năm kể từ ngày chồng tôi, Minh, rời xa tôi mãi mãi. Những ngày tháng ấy, tôi sống như một cái bóng, lặng lẽ trong căn nhà nhỏ mà chúng tôi từng chung tay xây dựng. Mỗi góc nhà, mỗi món đồ đều mang ký ức về anh – nụ cười ấm áp, giọng nói trầm trầm, và cả những lần cãi vã vụn vặt mà giờ đây tôi chỉ ước được sống lại một lần. Nhưng cuộc đời không cho phép ta quay ngược thời gian.

Tôi là Hạnh, một người phụ nữ bình dị, sống qua những năm tháng chiến tranh, đói nghèo, và mất mát. Minh là tình yêu duy nhất của tôi. Chúng tôi cưới nhau khi cả hai còn trẻ, chẳng có gì ngoài tình yêu và hy vọng. Anh là một người lính, và trong một lần ra trận, anh không trở về. Tôi nhận được tin báo tử, một tờ giấy mỏng manh nhưng đủ nặng để đè nát cả thế giới của tôi. Từ đó, tôi sống cô đơn, không tái hôn, chỉ giữ gìn căn nhà và những kỷ vật của anh như một cách để níu giữ chút hơi ấm còn sót lại.

Tháng trước, bác sĩ thông báo tôi mắc bệnh hiểm nghèo. Thời gian của tôi không còn nhiều. Tôi bắt đầu sắp xếp lại cuộc đời mình, chuẩn bị cho ngày rời xa thế gian. Tôi muốn bán căn nhà – nơi chứa đựng cả cuộc đời tôi và Minh – để lại chút tiền cho đứa cháu gái mà tôi coi như con. Nhưng khi tôi đến văn phòng công chứng để làm thủ tục, một sự thật đau lòng được phơi bày: tôi không có quyền thừa kế tài sản của Minh.

Tôi sững sờ. “Làm sao có thể như vậy?” Tôi hỏi, giọng run rẩy. Người công chứng viên giải thích rằng căn nhà, mảnh đất, tất cả đều đứng tên bố mẹ Minh. Hôn lễ của chúng tôi năm xưa chỉ là một buổi lễ đơn sơ, không có giấy đăng ký kết hôn. Chiến tranh, loạn lạc, chúng tôi chưa kịp làm thủ tục pháp lý. Minh ra đi đột ngột, không để lại di chúc. Và tôi, người vợ chung thủy suốt ba mươi năm, hóa ra không có bất kỳ quyền lợi nào trên tài sản của anh.

Tôi trở về nhà, ngồi lặng lẽ bên bàn thờ Minh. Hình ảnh anh trong khung ảnh vẫn nở nụ cười hiền hậu, như chẳng biết gì về nỗi đau tôi đang chịu. Tôi tự hỏi, tại sao số phận lại nghiệt ngã đến vậy? Tôi đã sống cả đời vì anh, vì kỷ niệm của chúng tôi, vậy mà giờ đây, tôi không có quyền sở hữu cả nơi mình đã gọi là nhà.

Nhưng rồi, một tia sáng lóe lên trong tâm trí tôi. Tôi nhớ đến Hương, cô cháu gái duy nhất của Minh. Cô bé là con của anh trai Minh, người cũng đã mất cách đây nhiều năm. Hương từng kể rằng bố cô để lại một chiếc hộp cũ, trong đó có những lá thư và giấy tờ của gia đình. Tôi gọi điện cho Hương, giọng yếu ớt nhưng đầy hy vọng, nhờ cô kiểm tra xem có gì liên quan đến Minh hay căn nhà.

Vài ngày sau, Hương đến, mang theo một phong bì đã ngả vàng. Bên trong là một tờ giấy viết tay, nét chữ của Minh. Đó không phải di chúc chính thức, nhưng là một lá thư anh viết trước khi ra trận. Trong thư, anh nói rằng nếu anh không trở về, anh muốn tôi – Hạnh – được sống trong căn nhà này đến cuối đời, và mọi tài sản của anh sẽ thuộc về tôi. Lá thư không có giá trị pháp lý, nhưng nó là minh chứng cho tình yêu và ý nguyện của anh.

Hương nắm tay tôi, nước mắt lăn dài. “Cô ơi, cháu sẽ giúp cô,” cô nói. Hương liên lạc với một luật sư, người đồng ý hỗ trợ chúng tôi dựa trên lá thư và những bằng chứng khác về cuộc hôn nhân của tôi và Minh. Cuộc chiến pháp lý không dễ dàng, nhưng Hương và tôi không bỏ cuộc. Tôi biết, dù có giành được căn nhà hay không, tôi đã tìm thấy một gia đình – Hương, người tiếp nối tình yêu và lòng trung thành của Minh.

Bệnh tật khiến cơ thể tôi yếu đi mỗi ngày, nhưng tâm hồn tôi lại nhẹ nhõm. Tôi không còn cô đơn nữa. Và tôi tin rằng, ở nơi nào đó, Minh đang mỉm cười, biết rằng tình yêu của chúng tôi vẫn sống mãi, vượt qua cả những rào cản của pháp luật và thời gian.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News