Giữa lòng Sài Gòn náo nhiệt, nơi dòng người hối hả ngược xuôi, bà cụ Tâm, một người phụ nữ quê mùa từ miền Tây, lặng lẽ đứng trước quầy ngân hàng. Bộ áo bà ba sờn bạc, đôi dép cao su cũ kỹ và mái tóc bạc phơ rối bời khiến bà nổi bật giữa những bộ vest phẳng phiu và tiếng gõ phím lạch cạch. Trong tay bà là tờ đơn mở tài khoản, nhàu nhĩ vì những lần gấp đi gấp lại, đôi mắt mờ đục loay hoay đọc những dòng chữ nhỏ xíu. Xung quanh, vài ánh mắt thiếu thiện cảm liếc nhìn, một số người thở dài khi hàng đợi dài thêm vì sự chậm chạp của bà.
Hà, một nữ nhân viên ngân hàng trẻ tuổi, nhận ra sự lúng túng của bà Tâm. Bỏ qua những cái nhìn khó chịu từ đồng nghiệp và khách hàng, Hà mỉm cười bước đến, nhẹ nhàng hỏi:
“Bà ơi, bà cần con giúp gì không ạ?”
Bà Tâm ngập ngừng, giọng run run:
“Tôi… muốn gửi tiền mà không biết điền cái này. Ở quê ít ra ngân hàng, cô thông cảm.”
Hà kiên nhẫn hướng dẫn bà từng bước, từ việc điền đơn đến giải thích cách sử dụng thẻ ATM. Cô còn in thêm một tờ hướng dẫn viết tay, kẻ bảng rõ ràng để bà dễ nhớ. Khi bà Tâm rời ngân hàng, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhăn nheo khiến Hà cảm thấy lòng mình ấm áp.
Một năm sau, vào một buổi chiều mưa tầm tã, điện thoại Hà rung lên vì một tin nhắn lạ. Số điện thoại không lưu, nhưng nội dung khiến cô sững sờ:
“Cô Hà thân mến, tôi là luật sư của bà Tâm. Bà đã qua đời cách đây một tháng và để lại di chúc giao toàn bộ tài sản – một mảnh đất trị giá 10 tỷ đồng ở Cần Thơ – cho cô, người đã giúp bà một ngày ở ngân hàng mà không màng ánh mắt người đời. Xin hãy liên lạc để hoàn tất thủ tục.”
Hà đọc đi đọc lại tin nhắn, nước mắt lăn dài. Cô không ngờ lòng tốt nhỏ bé ngày ấy lại dẫn cô đến một định mệnh không tưởng. Nhưng hơn cả tài sản, điều khiến Hà xúc động là trái tim nhân hậu của bà Tâm, người đã nhìn thấy giá trị thật sự trong một hành động tử tế giữa chốn đô thị xô bồ.