Lời Thú Tội Dưới Ánh Trăng
Kết hôn 12 năm, tôi và Minh sống một cuộc đời mà ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ. Anh là trưởng phòng marketing của một công ty lớn, thu nhập hàng chục triệu mỗi tháng, đủ để chúng tôi sở hữu căn hộ cao cấp, đi du lịch nước ngoài mỗi năm, và nuôi dạy con trai 10 tuổi trong môi trường tốt nhất. Tôi, một giảng viên đại học, luôn tự hào về nhan sắc và vóc dáng của mình. Dù đã ngoài 35, tôi vẫn giữ được nét trẻ trung, quyến rũ, khiến nhiều người khen ngợi rằng tôi chẳng khác gì cô gái đôi mươi. Vậy mà, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, mọi thứ đã thay đổi.
Tôi phát hiện ra Minh có gì đó không ổn từ những chi tiết nhỏ. Anh hay cười một mình khi đọc tin nhắn trên điện thoại, thường xuyên ở lại công ty muộn với lý do “họp đột xuất”, và đôi khi, tôi ngửi thấy một mùi nước hoa lạ phảng phất trên áo anh – không phải loại tôi hay dùng. Tôi không phải kiểu người đa nghi, nhưng linh cảm của một người vợ mách bảo rằng có điều gì đó đang xảy ra.
Rồi tôi biết đến cô ấy – Linh, cô lễ tân mới của công ty Minh. Gần 40 tuổi, Linh không có gì nổi bật. Nhan sắc trung bình, thân hình hơi tròn trịa, và phong cách ăn mặc giản dị đến mức nhạt nhòa. Tôi đã từng gặp cô ta một lần khi đến công ty đón Minh. Cô ấy mỉm cười lịch sự, giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng chẳng có gì khiến tôi cảm thấy bị đe dọa. Vậy mà, Minh lại bị cuốn vào cô ta như một cơn lốc.
Tôi bắt đầu để ý nhiều hơn. Minh không còn hào hứng kể về công việc như trước. Thay vào đó, anh hay nhắc đến Linh một cách vô tình: “Hôm nay Linh mang bánh quy tự làm, ngon lắm”, hay “Linh kể chuyện hài hước thật, cả phòng cười nghiêng ngả”. Những câu nói ấy như mũi dao cứa vào lòng tôi. Tôi tự hỏi, điều gì ở cô ta khiến Minh say mê đến vậy? Cô ta không xinh đẹp bằng tôi, không trẻ trung, không có sự nghiệp gì đáng kể. Vậy mà, chỉ trong nửa năm, cô ta đã mang lại “giá trị tinh thần to lớn” cho chồng tôi – như chính anh thú nhận trong một lần cãi vã.
Tôi quyết định đối mặt. Một buổi tối, khi con trai đã ngủ, tôi ngồi xuống và hỏi thẳng Minh: “Anh yêu cô ta, đúng không?”. Anh im lặng, đôi mắt tránh nhìn tôi. Sau một hồi, anh thở dài và nói: “Anh không biết nữa, Mai. Linh… cô ấy làm anh cảm thấy nhẹ nhõm. Ở bên cô ấy, anh không phải gồng mình lên để hoàn hảo. Anh chỉ là chính anh.”
Lời thú nhận ấy như một cú đấm. Tôi đã làm gì sai? Tôi luôn cố gắng trở thành người vợ hoàn hảo: chăm sóc gia đình, giữ gìn nhan sắc, ủng hộ sự nghiệp của anh. Vậy mà, anh lại tìm thấy sự “nhẹ nhõm” ở một người phụ nữ chẳng có gì đặc biệt. Tôi đau đớn, nhưng quyết không để mọi chuyện kết thúc dễ dàng. Tôi cần hiểu rõ hơn về Linh.
Tôi bắt đầu quan sát cô ta từ xa. Tôi tạo một tài khoản giả để theo dõi trang cá nhân của Linh, đọc những bài đăng đơn giản về cuộc sống hàng ngày, những câu quote sến sẩm về hạnh phúc. Tôi thậm chí giả vờ là khách hàng để gọi điện đến công ty, nghe giọng nói của cô ta. Cô ấy luôn nhẹ nhàng, kiên nhẫn, nhưng vẫn chẳng có gì đặc biệt. Tôi càng tìm hiểu, càng thấy khó hiểu. Điều gì ở Linh khiến Minh thay đổi đến vậy?
Rồi một ngày, tôi quyết định gặp Linh. Tôi hẹn cô ta tại một quán cà phê nhỏ, nói rằng muốn trò chuyện về “một việc quan trọng”. Linh đến, vẫn với phong cách giản dị, nhưng ánh mắt cô ấy sắc sảo hơn tôi nghĩ. Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Cô biết tôi là ai. Tôi muốn cô dừng lại chuyện với chồng tôi.”
Linh nhìn tôi, không hề lúng túng. Cô mỉm cười nhẹ, rồi nói: “Chị Mai, em không có ý định phá hoại gia đình chị. Thực ra, em cũng không có tình cảm gì đặc biệt với anh Minh. Chuyện này… có lẽ chị nên hỏi anh ấy kỹ hơn.”
Tôi sững sờ. “Cô nói gì? Chính anh ấy nói cô mang lại giá trị tinh thần cho anh ấy. Cô đừng giả vờ vô tội!”
Linh thở dài, lấy trong túi ra một chiếc USB và đẩy về phía tôi. “Chị, em nghĩ chị nên xem cái này. Em không muốn xen vào, nhưng em cũng không muốn bị hiểu lầm. Em chỉ làm công việc của mình.”
Tôi cầm chiếc USB về nhà, lòng đầy nghi hoặc. Khi cắm vào máy tính, tôi thấy một thư mục chứa hàng chục file ghi âm. Tôi mở file đầu tiên, và giọng Minh vang lên, trầm ấm nhưng đầy tâm sự. Anh nói về áp lực công việc, về những đêm mất ngủ vì lo lắng, về cảm giác cô đơn dù sống trong một gia đình hạnh phúc. Tôi tiếp tục nghe, từng file một. Minh kể về những lần anh cảm thấy mình không đủ tốt, không đủ mạnh mẽ để che chở cho tôi và con. Anh nói về nỗi sợ thất bại, về những lần anh cười trước mặt tôi nhưng lòng nặng trĩu.
Rồi tôi nghe thấy giọng Linh. Cô ấy không nói nhiều, chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng đặt câu hỏi hoặc an ủi nhẹ nhàng. Hóa ra, Linh không phải người yêu của Minh. Cô ấy là một nhà trị liệu tâm lý bí mật mà công ty Minh thuê để hỗ trợ nhân viên. Những buổi “họp muộn” thực chất là các phiên trò chuyện riêng, nơi Minh trút bỏ những gánh nặng mà anh không dám chia sẻ với tôi – vì sợ tôi thất vọng.
Tôi ngồi đó, nước mắt lăn dài. Minh không phản bội tôi, nhưng sự thật còn đau đớn hơn: anh đã chọn giấu tôi, chọn một người lạ để tâm sự thay vì người vợ 12 năm đầu gối tay ấp. Linh không phải kẻ thứ ba, nhưng cô ấy đã vô tình trở thành cầu nối cho sự rạn nứt mà tôi không hề hay biết.
Đêm đó, tôi gọi Minh ra nói chuyện. Tôi bật các file ghi âm và nhìn anh. Minh tái mặt, lắp bắp giải thích rằng anh chỉ muốn bảo vệ tôi, không muốn tôi lo lắng. Nhưng tôi cắt lời anh: “Anh nghĩ em yếu đuối đến mức không thể chia sẻ gánh nặng với anh sao? Anh nghĩ em cần một người chồng hoàn hảo, hay chỉ cần một người chồng thành thật?”
Minh cúi đầu, lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy anh khóc. Chúng tôi ôm nhau, và từ đó, bắt đầu học cách nói thật với nhau, dù là những điều khó khăn nhất.
Cú twist không nằm ở một vụ ngoại tình, mà ở bí mật mà Minh che giấu – không phải vì thiếu yêu thương, mà vì quá yêu tôi, anh đã tự đẩy mình vào cô đơn.