Ông Hải, một nông dân nuôi bò sữa ở vùng ngoại ô, đã vật lộn với trang trại của mình suốt 12 năm. Năm nào cũng vậy, doanh thu chỉ vừa đủ để trang trải chi phí, không dư đồng nào. Trang trại với 30 con bò sữa là tâm huyết cả đời ông, nhưng áp lực tài chính ngày càng đè nặng. Ông đã tính đến chuyện giải thể, bán đất, bán bò, để tìm một lối thoát.
Một ngày nọ, khi ông đang ngồi trầm ngâm bên chuồng bò, người bạn cũ tên Tuấn ghé thăm. Tuấn là một nhà nông nghiệp, hay đi đây đi đó, và lần này mang theo một món quà đặc biệt: một túi hạt giống cỏ. “Cỏ này là giống mới, tôi lấy được từ một chuyến đi nước ngoài. Nó giúp bò khỏe hơn, cho sữa nhiều hơn gấp đôi,” Tuấn nói, giọng đầy hào hứng. Ông Hải nửa tin nửa ngờ, nhưng chẳng còn gì để mất, ông gieo thử giống cỏ trên một góc đồng.
Kỳ diệu thay, chỉ sau vài tuần, những con bò ăn cỏ mới bắt đầu cho năng suất vượt trội. Sản lượng sữa tăng gấp đôi, rồi gấp ba. Chất lượng sữa cũng đậm đặc hơn, được các công ty thu mua trả giá cao. Trang trại của ông Hải dần hồi sinh. Ông thuê thêm người làm, mua thêm bò, mở rộng đồng cỏ. Tiền bắt đầu dư dả, ông sửa sang lại căn nhà cũ, mua một chiếc xe tải mới, và lần đầu tiên sau nhiều năm, ông mỉm cười thực sự.
Nhưng niềm vui ấy không kéo dài mãi. Một buổi sáng sớm, khi ông Hải đang vắt sữa trong chuồng, một chiếc xe cảnh sát đỗ trước cổng. Hai viên công an bước xuống, sắc mặt nghiêm trọng. “Ông Trần Văn Hải, chúng tôi cần nói chuyện,” viên sĩ quan dẫn đầu lên tiếng.
Ông Hải ngỡ ngàng, tim đập thình thịch. “Có chuyện gì vậy, thưa các anh?” ông hỏi, giọng run run.
“Chúng tôi nhận được thông tin rằng trang trại của ông có liên quan đến một vụ việc nghiêm trọng. Ông có thể giải thích về nguồn gốc giống cỏ ông đang trồng không?”
Ông Hải kể lại câu chuyện về Tuấn và túi hạt giống. Nhưng viên công an lắc đầu. “Chúng tôi đã kiểm tra. Giống cỏ này không phải giống thông thường. Nó chứa một hợp chất gây nghiện, được chiết xuất từ một loại thực vật cấm. Sữa bò từ trang trại của ông cũng bị nhiễm chất này, và đã được phát hiện trong một đường dây buôn lậu quốc tế.”
Ông Hải sững sờ, đầu óc quay cuồng. Ông không thể tin nổi. Tuấn, người bạn mà ông tin tưởng, lại đẩy ông vào một âm mưu như vậy sao? Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó.
Trong những ngày tiếp theo, ông Hải hợp tác với công an để làm rõ sự việc. Ông cung cấp mọi thông tin về Tuấn, từ số điện thoại đến những lần gặp gỡ. Nhưng điều kỳ lạ là Tuấn dường như đã bốc hơi. Số điện thoại không liên lạc được, và ngôi nhà Tuấn từng ở giờ chỉ là một căn hộ bỏ hoang.
Công an mở rộng điều tra và phát hiện một chi tiết bất ngờ: Tuấn không phải là người bạn cũ mà ông Hải nghĩ. Người đàn ông tự xưng là Tuấn thực chất là một kẻ mạo danh, thuộc một tổ chức tội phạm chuyên sử dụng các trang trại nông nghiệp làm vỏ bọc để sản xuất chất cấm. Hắn đã tiếp cận ông Hải, lợi dụng sự tuyệt vọng của ông để gieo giống cỏ độc, biến trang trại thành một mắt xích trong chuỗi cung ứng của chúng.
Nhưng twist lớn nhất đến khi công an kiểm tra lại hồ sơ của Tuấn thật – người bạn cũ thực sự của ông Hải. Hóa ra, Tuấn thật đã qua đời cách đây hai năm trong một vụ tai nạn giao thông ở nước ngoài. Kẻ mạo danh đã nghiên cứu kỹ lưỡng về mối quan hệ của ông Hải và Tuấn, từ những câu chuyện ông Hải kể trên mạng xã hội, để xây dựng một vỏ bọc hoàn hảo.
Nhờ hợp tác với công an, ông Hải được miễn truy cứu trách nhiệm vì không biết gì về âm mưu. Nhưng trang trại của ông buộc phải tiêu hủy toàn bộ cỏ độc và đàn bò bị nhiễm chất cấm. Ông trở lại điểm xuất phát, nhưng lần này, ông không còn tuyệt vọng như trước. Với số tiền tích lũy được trong những tháng khấm khá, ông quyết định bắt đầu lại, lần này với một giống cỏ sạch và một niềm tin mới: cẩn trọng hơn với những điều quá tốt đẹp.
Câu chuyện về ông Hải lan truyền trong vùng, không chỉ như một bài học, mà còn như một lời nhắc nhở: đôi khi, những phép màu đến quá dễ dàng lại che giấu những bí mật đen tối.