Câu chuyện: Lời hứa 300 triệu
Phần 1: Hy vọng đổi đời
Tôi, Nguyễn Thị Lan, vừa tròn 18 tuổi, khăn gói rời quê lên Sài Gòn với giấc mộng đổi đời. Quê tôi nghèo, cha mất sớm, mẹ tần tảo nuôi ba chị em bằng gánh chè rong. Tôi không muốn mẹ khổ thêm, nên quyết định lên thành phố, xin làm rửa bát cho một quán phở nhỏ ở quận 7. Công việc vất vả, ngày nào cũng ngập trong đống bát đĩa dầu mỡ, nhưng tôi cắn răng chịu đựng. “Chỉ cần cố vài năm, tích đủ tiền, mình sẽ mở tiệm may nhỏ, đón mẹ lên sống sung sướng,” tôi tự nhủ.
Sáu tháng trôi qua, tôi dần quen với nhịp sống thành phố. Một ngày nọ, anh xuất hiện. Người đàn ông ấy, Minh Khang, khoảng 38 tuổi, luôn đến quán vào sáng thứ Bảy, gọi một tô phở tái gầu, ăn chậm rãi, lịch lãm. Anh ta cao lớn, mặc vest đắt tiền, đồng hồ lấp lánh trên tay. Khách quen bảo anh là đại gia bất động sản, có cả chục căn hộ cho thuê khắp Sài Gòn. Mỗi lần anh đến, ánh mắt anh cứ dán vào tôi, nụ cười nửa miệng đầy bí ẩn.
Phần 2: Lời đề nghị định mệnh
Một buổi tối, khi tôi đang lau bàn cuối ca, Minh Khang bất ngờ ngồi lại, gọi tôi ra nói chuyện. Anh ta đi thẳng vào vấn đề:
“Lan, em còn trẻ, xinh đẹp, nhưng cuộc sống này không dễ. Anh có đề nghị: Đẻ cho anh một thằng con trai nối dõi. Anh sẽ cho em 300 triệu, đủ để em làm lại cuộc đời. Nhà cửa, xe cộ, em muốn gì cũng được.”
Lời nói của anh ta như mật ngọt rót vào tai. 300 triệu! Với số tiền ấy, tôi có thể trả nợ cho mẹ, mở tiệm may, cho em út đi học đại học. Tôi lưỡng lự, nhưng ánh mắt sắc lạnh và giọng nói đầy quyền lực của anh ta khiến tôi không dám từ chối. “Được, em đồng ý,” tôi đáp, tim đập thình thịch.
Minh Khang nhanh chóng thuê một căn chung cư cao cấp ở quận 1 cho tôi. Cuộc sống thay đổi chóng mặt: từ căn phòng trọ nóng nực, tôi bước vào thế giới xa hoa với sofa da, điều hòa mát lạnh. Anh ta chu cấp tiền tiêu vặt, quần áo đẹp, nhưng đổi lại, tôi phải “phục vụ” anh bất cứ khi nào anh muốn. Những đêm dài, tôi nằm bên anh, nước mắt lặng lẽ rơi. Tôi tự an ủi: “Chỉ cần sinh con, mình sẽ có tất cả.”
Phần 3: Bi kịch ập đến
Chín tháng sau, tôi mang thai. Minh Khang tỏ ra hài lòng, chăm sóc tôi chu đáo hơn, nhưng tôi bắt đầu nhận ra những dấu hiệu lạ. Anh ta thường xuyên biến mất cả tuần, điện thoại không liên lạc được. Có lần, tôi nghe anh nói chuyện điện thoại, giọng đầy căng thẳng: “Cô ấy không được biết, tuyệt đối không!” Tôi tò mò, nhưng không dám hỏi.
Ngày tôi vỡ ối, cơn đau quặn thắt khiến tôi chỉ biết gọi tên anh trong tuyệt vọng. Minh Khang đưa tôi vào bệnh viện tư đắt đỏ, nắm tay tôi, hứa hẹn: “Sinh con xong, em sẽ có mọi thứ.” Nhưng khi tôi tỉnh dậy sau ca sinh mổ, đứa bé trai kháu khỉnh nằm bên cạnh, Minh Khang đã biến mất. Không một lời giải thích, không một tin nhắn. Tôi gọi điện, số anh bị khóa. Căn chung cư trống rỗng, đồ đạc của anh không còn.
Tôi hoảng loạn, ôm con khóc nức nở. Rồi một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện tại bệnh viện. Cô ta tự xưng là vợ Minh Khang, ánh mắt sắc lạnh như dao. “Cô tưởng chồng tôi yêu cô thật sao? Đứa bé này là để cứu con trai tôi, nó cần ghép tủy. Cô chỉ là công cụ!”
Hóa ra, Minh Khang đã lên kế hoạch từ đầu. Con trai lớn của anh bị bệnh máu trắng, cần một đứa em cùng huyết thống để ghép tủy cứu mạng. 300 triệu chỉ là cái cớ, lời hứa hão huyền để dụ tôi. Tôi không phải người đầu tiên, mà là nạn nhân thứ ba anh ta lợi dụng. Đứa con tôi mang nặng đẻ đau giờ nằm trong tay họ, còn tôi bị đuổi khỏi chung cư, không một đồng trong túi.
Phần 4: Cú sốc cuối cùng
Tôi trở về quê, ôm nỗi đau không thể nói thành lời. Mẹ nhìn tôi, chỉ biết khóc. Tôi cố gắng làm lại từ đầu, nhưng ký ức về Minh Khang và đứa con bị cướp mất ám ảnh tôi mỗi đêm. Một năm sau, tôi tình cờ thấy anh ta trên tivi, trong một phóng sự về các đại gia bất động sản. Anh ta cười rạng rỡ bên vợ con, đứa bé – con tôi – đang chơi đùa bên cạnh. Họ sống hạnh phúc, còn tôi, chỉ là một vết nhơ bị xóa sạch khỏi cuộc đời anh.
Tôi đứng trước gương, nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình, tự hỏi: Liệu tôi có bao giờ tìm lại được công lý? Hay cả đời này, tôi sẽ mãi là nạn nhân của một lời hứa 300 triệu?