×
×

Cho chị dâu mượn 1 tỷ làm ăn, tôi choáng váng khi biết những việc chị đã làm

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ cho ai đó mượn số tiền lớn như vậy, nhưng đó là chị dâu tôi — vợ của anh trai ruột tôi. Chị đến tìm tôi một buổi tối muộn, gương mặt tái xanh, nói rằng cần gấp một tỷ để xoay vốn mở rộng quán cà phê. Anh tôi không biết, chị nhấn mạnh như vậy. Tôi có thể từ chối, nhưng ánh mắt chị khi ấy khiến tôi mềm lòng. Thêm nữa, chị từng đối xử với tôi rất tốt những ngày tôi còn thất nghiệp.

Tôi chuyển tiền, dặn chị cố gắng trả trong vòng sáu tháng. Chị gật đầu, cảm ơn tôi rối rít, giọng nghẹn ngào.

Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ êm đẹp nếu sau ba tháng, chị không bỗng biến mất.

Chị cắt liên lạc hoàn toàn. Điện thoại tắt máy, Facebook deactive, không ai biết chị đang ở đâu. Anh tôi bàng hoàng không kém gì tôi — anh nói chị nói dối rằng đi công tác vài ngày rồi biệt tăm. Tôi bán tín bán nghi. Một tỷ kia không phải số tiền nhỏ, tôi bắt đầu tìm hiểu.

Điều đầu tiên tôi phát hiện ra là quán cà phê của chị đã sang tên cho người khác từ hai tuần trước khi chị vay tiền. Không có chuyện mở rộng gì cả — chị đã rút lui khỏi việc kinh doanh từ sớm.

Tôi thuê thám tử. Ba tuần sau, họ báo chị đang sống ở Đà Lạt với… một người đàn ông tên Nam. Không ai xa lạ, Nam từng là người yêu cũ của chị. Họ thuê một căn villa nhỏ, sống như vợ chồng.

Tôi đến tận nơi. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt khi thấy chị tay trong tay với anh ta, cười như chưa từng có cuộc hôn nhân nào với anh tôi. Tôi lặng lẽ quay về, không nói gì với anh. Tôi không muốn là người làm tan nát gia đình anh mình.

Nhưng rồi mọi chuyện chẳng giấu được lâu.

Một tuần sau, anh tôi nhận được tin nhắn lạ: “Nếu muốn biết vợ anh đang ở đâu, đến Đà Lạt mà hỏi thằng Nam.” Tin nhắn không có số điện thoại. Anh tôi đến Đà Lạt, rồi về với gương mặt lạnh băng. Không ai nhắc đến chị nữa.

Tôi tưởng câu chuyện kết thúc ở đó. Một sự phản bội, một cú lừa, một món nợ.

Cho đến khi chị chủ động quay về.

Chị đứng trước cửa nhà tôi, gầy đi trông thấy, nhưng ánh mắt sáng rực. Chị không xin lỗi, không cầu xin. Chị đưa tôi một vali. Trong đó là đúng một tỷ.

“Tôi trả tiền.” Giọng chị dứt khoát. “Không vay nữa.”

Tôi sững sờ. “Sao chị quay về?”

“Vì Nam phản bội tôi.” Chị cười, môi run run. “Anh ta chỉ lợi dụng tôi. Tôi đưa hết tiền cho anh ta mở studio, rồi anh ta bỏ tôi theo một cô ca sĩ trẻ.”

Tôi nhìn chị, không biết nên thương hay giận.

“Còn chuyện sang tên quán cà phê?” tôi hỏi.

Chị im lặng một lúc. “Tôi bán trước khi vay tiền vì biết mình sẽ đi. Nhưng tôi vẫn muốn giữ thể diện với cậu, nên dựng chuyện cần vốn. Tôi nghĩ tôi yêu Nam, tôi nghĩ sẽ bắt đầu lại…”

“Chị nghĩ một tỷ là giá cho tình yêu?”

Chị cười khẽ. “Không. Là giá cho bài học. Nhưng tôi không muốn mắc nợ cậu. Tiền này, tôi vay bạn.”

Tôi nhận vali, nhưng không thể dứt cơn hoài nghi. Mọi thứ đến quá nhanh, quá sạch sẽ.

Mãi đến một tuần sau, tôi mới biết: người “bạn” mà chị vay tiền để trả cho tôi… chính là anh tôi.

Tôi đối chất, anh chỉ nói một câu: “Dù sao, đó cũng là vợ anh suốt tám năm.”

Tôi chết lặng.

Hóa ra, anh biết tất cả từ đầu. Chị không biến mất. Họ chỉ diễn vở kịch tan vỡ để rút tôi vào trò chơi. Một tỷ kia — là cái giá tôi trả cho sự tin tưởng mù quáng.

Tôi cười. Cay đắng. Và thấy mình lớn thêm vài tuổi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News