Ly Nước Mía Dưới Ánh Trăng
1. Góc phố đêm
Sài Gòn, 11 giờ đêm. Góc phố nhỏ trên đường Lê Lợi vẫn sáng ánh đèn neon từ một xe nước mía cũ kỹ. Cô gái đứng sau quầy, khoảng hai mươi tuổi, tóc buộc cao, mặc áo thun trắng giản dị, đang thoăn thoắt ép mía. Tiếng máy ép rì rì hòa lẫn với tiếng côn trùng và tiếng xe cộ thưa thớt. Người ta gọi cô là Hân, nhưng không ai biết nhiều về cô ngoài việc cô luôn xuất hiện ở đây, mỗi đêm, như một phần của khung cảnh phố.
Hân có đôi mắt sắc, luôn quan sát mọi thứ. Khách đến mua nước mía thường là dân đêm: tài xế xe ôm, sinh viên thức khuya, hay những kẻ lang thang không ngủ. Nhưng đêm nay, có gì đó khác lạ. Một người đàn ông mặc áo khoác đen, mũ lưỡi trai kéo thấp, đứng dựa vào cột điện cách xe nước mía vài mét. Hắn không mua nước, chỉ nhìn Hân, ánh mắt lạnh lùng như đang chờ đợi điều gì.
Hân không lạ gì những vị khách kỳ lạ. Cô từng nghe những câu chuyện truyền miệng về góc phố này – nơi được đồn là “cửa ngõ của những bí mật”. Người ta kể rằng, hàng chục năm trước, một cô gái bán nước mía đã biến mất tại đây, để lại chiếc xe và một ly nước mía còn dang dở. Từ đó, những câu chuyện ma mị bắt đầu lan truyền: ai uống nước mía ở góc phố này vào đúng nửa đêm, dưới ánh trăng tròn, sẽ thấy điều không nên thấy.
Hân không tin mấy chuyện đó. Nhưng đêm nay, ánh trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, và người đàn ông kia vẫn đứng đó, bất động.
2. Ly nước đặc biệt
Gần nửa đêm, một cậu thanh niên tên Phong, dáng vẻ sinh viên, bước đến quầy. Cậu ta đeo kính cận, áo sơ mi nhàu nhĩ, tay ôm laptop như thể đó là báu vật. Phong là khách quen, thường ghé mua nước mía và kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Đêm nay, cậu ta có vẻ lo lắng.
“Hân, cho tui ly nước mía, nhưng… thêm chút gì đó đặc biệt đi,” Phong nói, giọng hạ thấp, mắt liếc về phía người đàn ông áo đen.
Hân nhướng mày. “Đặc biệt? Ý cậu là sao?”
Phong cúi người, thì thầm: “Tui nghe nói, nếu uống nước mía ở đây đúng nửa đêm, sẽ thấy được… ‘cái đó’. Tui đang cần tìm manh mối cho một vụ mất tích. Cậu bạn cùng phòng tui, nó biến mất tuần trước. Cảnh sát không tìm ra gì, nhưng tui nghe đồn góc phố này có liên quan.”
Hân ngừng ép mía, nhìn Phong. Cô không cười, cũng không bác bỏ. “Cậu tin mấy chuyện đó thật à? Truyền thuyết đô thị thôi.”
Phong lắc đầu. “Tui không tin, nhưng tui hết cách rồi. Cậu tui để lại một mẩu giấy, chỉ ghi mỗi địa chỉ góc phố này và dòng chữ ‘nước mía lúc nửa đêm’. Tui phải thử.”
Hân im lặng một lúc, rồi lấy một quả chanh, vắt vào ly nước mía, thêm chút muối. Cô đẩy ly nước về phía Phong. “Uống đi. Nhưng đừng mong đợi gì nhiều.”
Phong cầm ly nước, hít một hơi sâu, rồi uống một ngụm lớn. Đồng hồ trên tay cậu chỉ đúng 12 giờ. Ánh trăng tròn chiếu xuống, phủ một lớp ánh bạc lên góc phố. Và rồi, Phong cứng người. Mắt cậu mở to, nhìn chằm chằm vào khoảng không phía sau Hân.
“Cậu… thấy gì?” Hân hỏi, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén.
Phong run rẩy, chỉ tay về phía xe nước mía. “Có… có người đứng sau cậu. Một cô gái… áo trắng, tóc dài, nhưng… mặt cô ta… không có!”
Hân quay lại. Không có ai. Chỉ có chiếc xe nước mía cũ kỹ và bóng trăng mờ ảo. Cô nhíu mày, nhìn Phong. “Cậu say à?”
“Không! Tui thề! Cô ta đứng ngay đó!” Phong gần như hét lên, làm người đàn ông áo đen ở cột điện quay đầu nhìn.
3. Bí mật dưới ánh trăng
Hân bảo Phong ngồi xuống, đưa cậu một ly nước lọc. “Bình tĩnh. Kể tui nghe về cậu bạn của cậu.”
Phong bắt đầu kể. Cậu bạn cùng phòng, tên Kiên, là một nhà báo tự do, chuyên săn lùng những câu chuyện kỳ bí. Kiên từng nhắc đến một vụ án cũ, về một cô gái bán nước mía mất tích cách đây 20 năm. Kiên tin rằng vụ mất tích đó không đơn giản, và có liên quan đến một băng nhóm tội phạm từng hoạt động ở khu này. Trước khi biến mất, Kiên nói rằng đã tìm ra một manh mối quan trọng, nhưng không tiết lộ chi tiết.
Hân lắng nghe, tay vẫn ép mía, nhưng ánh mắt cô lướt qua người đàn ông áo đen. Hắn bắt đầu bước tới, chậm rãi, tay đút túi. Hân đặt ly nước mía xuống, lấy từ dưới quầy một con dao nhỏ, giấu trong tay áo.
“Phong, cậu về đi,” Hân nói, giọng lạnh lùng. “Đêm nay không an toàn.”
Phong chưa kịp phản ứng thì người đàn ông áo đen đã đứng trước quầy. Hắn tháo mũ, để lộ khuôn mặt gầy gò, ánh mắt sắc như dao. “Cô biết nhiều hơn cô thể hiện, đúng không, Hân?” hắn nói, giọng trầm. “Cô gái bán nước mía, người luôn ở đây, nhưng không ai thực sự biết cô.”
Hân mỉm cười nhạt. “Mua nước mía hay hỏi chuyện? Nếu hỏi, tui không rảnh.”
Hắn cười khẩy, lấy từ túi áo một tấm ảnh cũ, nhòe màu. Trong ảnh là một cô gái trẻ, đứng bên xe nước mía, giống hệt chiếc xe của Hân. “Cô gái này mất tích 20 năm trước. Người ta nói cô ấy vẫn ở đây, dưới ánh trăng. Cô có gì để nói không?”
Hân nhìn tấm ảnh, không chút ngạc nhiên. “Tui chỉ bán nước mía. Muốn biết chuyện, đi hỏi ánh trăng đi.”
4. Sự thật ẩn giấu
Đêm đó, Phong không về. Cậu nấp sau một góc phố, quan sát. Hân dọn quầy, nhưng không rời đi như mọi đêm. Cô mở một ngăn bí mật dưới xe nước mía, lấy ra một cuốn sổ cũ, lật từng trang. Phong lén nhìn, thấy những dòng chữ viết tay, ghi lại các vụ mất tích, những cái tên, ngày tháng, và cả những ký hiệu kỳ lạ.
Người đàn ông áo đen quay lại, lần này không một mình. Hai gã khác xuất hiện, dáng vẻ hung dữ. Hân không nao núng. Cô đứng dậy, con dao nhỏ trong tay ánh lên dưới ánh trăng. “Muốn lấy cuốn sổ? Đừng mơ,” cô nói.
Một trận hỗn chiến ngắn ngủi xảy ra. Hân nhanh nhẹn, nhưng không phải đối thủ của ba người đàn ông. Đúng lúc đó, Phong lao ra, cầm một cây gậy sắt từ góc phố, đập mạnh vào lưng một gã. Hân tận dụng cơ hội, đâm con dao vào tay người đàn ông áo đen. Hắn rú lên, thả cuốn sổ, và cả ba bỏ chạy.
Hân nhặt cuốn sổ, thở hổn hển. Cô nhìn Phong, gật đầu. “Cảm ơn. Nhưng cậu không nên dính vào chuyện này.”
Phong thở gấp. “Cuốn sổ đó… là gì?”
Hân im lặng một lúc, rồi nói: “Manh mối. Về những người mất tích, và những kẻ đứng sau. Cô gái trong truyền thuyết? Không phải ma quỷ. Cô ấy là chị tui. Tui ở đây để tìm sự thật.”
5. Ánh trăng khép lại
Sáng hôm sau, Phong quay lại góc phố. Xe nước mía vẫn ở đó, nhưng Hân đã biến mất. Chỉ còn một ly nước mía để lại trên quầy, bên cạnh là một mẩu giấy: “Đừng tìm tui. Hãy tìm Kiên.”
Phong cầm ly nước, uống một ngụm. Dưới ánh nắng ban mai, cậu không thấy gì ngoài vị ngọt thanh của nước mía. Nhưng cậu biết, câu chuyện này chưa kết thúc. Hân, cô gái bán nước mía, không chỉ là một phần của truyền thuyết đô thị. Cô là người săn tìm sự thật, dưới ánh trăng tròn.