×
×

Bức thư bên mộ khiến cuộc đời Lan thay đổi mãi mãi

Mưa giăng kín con đường đất dẫn vào nghĩa trang, từng giọt thấm đẫm chiếc áo dài trắng của Lan. Cô ôm bó cúc họa mi, loài hoa Nam từng nói giống nụ cười của cô – tinh khôi và dịu dàng. Hôm nay là ngày giỗ thứ mười của Nam, người cô yêu hơn cả cuộc đời, người ra đi trong một buổi chiều định mệnh mười năm trước. Một vụ tai nạn bất ngờ đã cướp đi ánh mắt ấm áp, nụ cười rạng rỡ của anh, để lại Lan trong một thế giới chỉ còn nỗi đau và ký ức.

Mười năm, Lan sống như một cái bóng. Cô từ chối mọi lời mời kết nối, mọi ánh mắt quan tâm, chỉ để giữ trọn lời hứa với Nam: “Em sẽ mãi yêu anh.” Ngôi nhà nhỏ của cô đầy ắp kỷ vật – chiếc khăn tay Nam thêu tên cô, lá thư tình viết vội trên giấy học sinh, và cả chiếc nhẫn đôi anh từng đeo vào tay cô, hứa sẽ cùng nhau đi đến cuối đời. Nhưng định mệnh nghiệt ngã đã phá tan lời thề ấy. Lan không trách số phận, cô chỉ lặng lẽ ôm nỗi nhớ, sống qua ngày với những giấc mơ nơi Nam vẫn nắm tay cô, hát khúc tình ca dang dở.

Dưới tán bàng già, ngôi mộ của Nam hiện ra trong màn mưa. Tấm bia đá phủ rêu, lạnh lẽo nhưng thân thuộc. Lan quỳ xuống, đôi tay run rẩy thắp nén hương. Mùi nhang quyện với hơi đất ẩm khiến lòng cô quặn thắt. “Nam, em lại đến,” cô thì thầm, giọng nghẹn ngào. “Anh có thấy em không? Em vẫn sống, vẫn giữ anh trong tim, như em từng hứa…” Một cơn gió lạnh thổi qua, làm bó cúc trên tay cô rơi xuống. Lan cúi nhặt, thì phát hiện một phong thư cũ kỹ, ướt át, kẹp dưới hòn đá nhỏ cạnh mộ.

Tim cô đập thình thịch. Phong thư ngả vàng, nhưng nét chữ trên đó khiến cô nghẹt thở – là chữ của Nam, nét chữ nghiêng nghiêng cô từng vuốt ve trong những đêm nhớ anh đến phát điên. Run run mở thư, cô đọc, từng dòng như dao cứa vào tim:

> “Lan, em yêu của anh,
> Mười năm, em vẫn đến, vẫn giữ anh trong từng nhịp thở. Anh cảm nhận được, dù anh ở một nơi xa xôi. Nhưng Lan, em không thể mãi sống vì một người đã rời xa. Anh không muốn em giam mình trong nỗi buồn. Em là ánh sáng, là nụ cười anh từng yêu hơn cả. Hãy sống, hãy yêu, hãy để một người khác chạm vào trái tim em, như anh từng. Buông tay anh đi, em nhé. Đừng để ký ức làm em đau nữa. Anh sẽ luôn chúc phúc cho em, từ nơi này.
> Mãi yêu em,
> Nam.”

Nước mắt Lan trào ra, hòa vào mưa, rơi xuống lá thư. Cô ôm lấy bia mộ, khóc nức nở như xé toạc cả trời đất. “Sao anh bắt em quên anh, Nam? Sao anh để em một mình?” Tiếng hét của cô vang vọng, tan vào tiếng mưa rơi xối xả. Đột nhiên, một tia chớp lóe lên, soi sáng ngôi mộ. Trong khoảnh khắc ấy, Lan như thấy bóng dáng Nam đứng đó, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, như muốn nói: “Em phải sống, vì anh.”

Lá thư không rõ từ đâu đến. Có thể là một người bạn cũ của Nam, hay một phép màu từ chính linh hồn anh. Nhưng nó như ngọn gió thổi tan màn sương trong lòng Lan. Cô nhớ lại những ngày bên Nam – những buổi chiều anh đạp xe chở cô qua cánh đồng, những lần anh nắm tay cô dưới ánh trăng, hứa sẽ cho cô cả thế giới. Anh đã không thể giữ lời, nhưng giờ đây, anh muốn cô tự tìm hạnh phúc.

Lan đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe nhưng sáng lên một tia hy vọng. Cô nhìn lên trời, nơi mây đen dần tan, để lộ ánh nắng yếu ớt. Lần đầu tiên sau mười năm, cô cảm thấy trái tim mình đập lại, không chỉ vì đau, mà vì một khát khao được sống, được yêu, như Nam từng mong. Cô đặt bó cúc xuống mộ, thì thầm: “Cảm ơn anh, Nam. Em sẽ thử, vì anh.”

Từ đó, Lan thay đổi. Cô bắt đầu mỉm cười, tham gia những buổi gặp gỡ bạn bè, lắng nghe những câu chuyện mới. Một ngày, cô gặp một người đàn ông có ánh mắt ấm áp, không giống Nam, nhưng đủ để khiến tim cô rung động. Cô chưa vội yêu, nhưng cô học cách mở lòng, học cách tha thứ cho chính mình. Lá thư bên mộ không chỉ là lời từ biệt, mà còn là món quà cuối cùng của Nam – một cánh cửa dẫn Lan trở lại với cuộc đời, rực rỡ và tràn đầy hy vọng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News