Hải sinh ra trong một gia đình khá giả ở vùng ven đô – nhà ba tầng, xe máy ga đời mới, quần áo là ủi thơm tho. Bố anh – ông Quảng – là chủ một xưởng mộc lớn, nổi tiếng khắp xã vì vừa khéo tay vừa khéo miệng. Mẹ anh – bà An – là người đàn bà hiền lành, tảo tần, cả đời chỉ biết cắm cúi lo chồng con. Ai cũng nghĩ gia đình ấy hạnh phúc, cho đến khi Hải lên 17 tuổi.
Một đêm hè, khi đang lục đống tài liệu cũ để tìm giấy tờ học bổng, Hải vô tình thấy một bì thư vàng úa, phía sau ghi dòng chữ nhòe mực: “Gửi bố Hải”. Mở ra, cậu thấy ảnh một bé gái khoảng 5 tuổi, kèm một mẩu giấy nhỏ: “Con gái anh, tên là Thanh. Anh không cần nhận, chỉ cần hàng tháng gửi đủ là được.”
Hải sững người. Hỏi mẹ, bà chỉ im lặng, run rẩy. Vài ngày sau, bà thu dọn đồ, về nhà ngoại. Mấy tháng sau nữa thì mất vì t;;a;i bi;;ế;;n, không một lời tr;;ă;n tr;;ối.
Từ đó, Hải sống lặng lẽ. Học xong đại học, anh không đi xa mà ở lại mở tiệm sách nhỏ, cưới một cô giáo mầm non tên Phương – người hiền và thương chồng hết mực. Nhưng nghịch lý thay, khi Phương m;;a;;ng th;;ai, t;;a;;i h;;ọ;;a ập đến.
Th;;a;;i của cô có vấn đề: không có t;;i;;m th;a;;i từ tháng thứ tư, phải bỏ
Đi viện, bác sĩ chỉ nói: “Về chuyên môn không rõ vì sao. Hai vợ chồng đều khoẻ mạnh.” Nhưng bà thầy bói ở quê thì phán lạnh lùng:
– Đời cha ăn ở th;;ất đức, con gánh nghi;;ệp con cái.
Hải bắt đầu suy sụp. Anh trở nên lầm lì, thậm chí tránh cả ánh mắt của vợ. Đêm nào anh cũng mơ thấy một đứa b;;é g;;ái đứng trước cửa nhà,
– Bố cháu đâu?
Trong giấc mơ cuối cùng, con bé chỉ vào b;;ụ;ng vợ anh:
– Không ai được ở đây… nếu cháu chưa từng được si;;;nh ra.
Cuối cùng, Hải quyết tìm gặp cô gái tên Thanh – đứa con riêng năm xưa của bố. Sau nhiều lần dò hỏi, anh tìm được một người phụ nữ đang làm công nhân may ở Bắc Ninh – sống trong căn trọ xập xệ, nuôi con gái bị b;;ạ;;i li;;;ệt. Người phụ nữ ấy chính là mẹ Thanh.
Cô gái tên Thanh – em cùng cha khác mẹ với Hải – không còn oán hận. Cô chỉ hỏi một câu:
– Giờ anh tìm tôi để làm gì? Bù đắp? Hay xin tôi tha cho con anh?
Hải bật khóc, không trả lời được. Chỉ biết sau ngày đó, anh bắt đầu thay đổi: nhận trách nhiệm nuôi bé con b;;ạ;;i li;;ệ;t của Thanh như con ruột, làm thủ tục nhận họ, đưa về nhà chăm sóc. Mỗi tuần, anh đều lên m;;;ộ mẹ, để lại một bó hoa trắng, và lặng lẽ thắp hương cho một người… chưa từng si;;nh ra.
Một năm sau, vợ anh – Phương – m;;;a;ng th;;ai lần nữa.
Và lần này… đứa trẻ sống