**Câu chuyện: Bí mật trong đêm sấm**
Hôm ấy là kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng tôi. Hải – chồng tôi, đã chuẩn bị một buổi tối thật lãng mạn: nến lung linh, hoa hồng đỏ thắm, và một bữa tối anh tự nấu. Tôi ngập trong hạnh phúc, cảm giác như tình yêu của chúng tôi vẫn nồng nàn như thuở ban đầu. Sau bữa tối, chúng tôi quấn quýt bên nhau, và anh thì thầm vào tai tôi những lời ngọt ngào. Mọi thứ dường như hoàn hảo.
Cho đến khi điện thoại reo.
Đó là một số lạ. Tôi nhíu mày, định tắt đi, nhưng Hải khẽ giục: “Nghe đi, biết đâu quan trọng.” Tôi miễn cưỡng bắt máy. Một giọng nữ trẻ, hoảng loạn, vang lên trong đêm tĩnh lặng:
“Chị Dư à… em vỡ ối rồi, sắp sinh rồi… chị có thể bảo anh Thẩm đến nhanh một chút được không?”
Tôi cứng người. Giọng cô gái run rẩy, nức nở: “Em gọi mãi mà không liên lạc được với anh ấy…”
Tôi liếc sang Hải. Anh đang vùi mặt vào cổ tôi, nhưng ngay khi nghe thấy giọng nói ấy, cơ thể anh khựng lại. Mắt anh mở to, hoảng loạn, rồi vội vàng bật dậy. Không một lời giải thích, anh vớ lấy quần áo, chụp chìa khóa trên bàn, và lao ra khỏi cửa. Từ đầu đến cuối, anh không nói với tôi một câu, thậm chí không ngoảnh lại nhìn tôi lấy một lần.
Căn phòng bỗng chìm trong im lặng. Tôi ngồi đó, chết lặng, tay vẫn cầm điện thoại. Tiếng sấm rền vang ngoài trời, như đánh thức tôi khỏi cơn ác mộng. Những mảnh ghép trong đầu dần hợp lại. Đứa trẻ cô gái ấy sắp sinh… là con của Hải.
Tôi không khóc. Không gào thét. Tôi chỉ lặng lẽ đứng dậy, đi đến tủ quần áo của Hải. Trong ngăn kéo bí mật mà anh nghĩ tôi không biết, tôi tìm thấy một chiếc điện thoại cũ. Mở khóa dễ dàng – anh vẫn dùng ngày sinh của tôi làm mật khẩu. Trong đó là hàng trăm tin nhắn, hình ảnh, và cả video. Một cô gái trẻ, xinh đẹp, với cái bụng bầu ngày càng lớn. Cô ấy gọi anh là “anh yêu”, và anh đáp lại bằng những lời hứa hẹn.
Tôi nắm chặt điện thoại, lòng đau như cắt. Nhưng rồi, một tin nhắn mới nhảy lên màn hình. Không phải từ cô gái kia, mà từ một số khác. Nội dung chỉ vỏn vẹn: “Anh Thẩm, mọi chuyện đã sắp xếp xong. Chị ta sẽ không bao giờ nghi ngờ.”
Tôi cau mày. “Chị ta”? Là tôi sao? Tôi lướt ngược lên, đọc những tin nhắn trước đó. Và rồi, sự thật dần lộ ra, như một nhát dao đâm thẳng vào tim.
Người gửi tin nhắn không phải ai xa lạ. Đó là mẹ tôi.
Bà đã sắp đặt tất cả. Cô gái kia, cái thai, cuộc gọi đêm nay – tất cả là một màn kịch. Mẹ tôi, người luôn tỏ ra yêu thương Thẩm như con trai, hóa ra lại là người đứng sau, âm thầm thao túng. Nhưng tại sao? Tôi lật tiếp những tin nhắn, và câu trả lời khiến tôi lạnh toát.
Mẹ tôi muốn tôi ly hôn với Hải. Không phải vì anh ngoại tình, mà vì bà đã tìm được một “ứng viên” khác – một người đàn ông giàu có, quyền lực, sẵn sàng chu cấp cho gia đình chúng tôi. Thẩm, với thu nhập trung bình và tính cách hiền lành, không nằm trong kế hoạch của bà. Mẹ tôi đã thuê cô gái kia, dựng lên câu chuyện ngoại tình để đẩy tôi vào tuyệt vọng, buộc tôi phải rời xa Hải.
Tiếng sấm lại vang lên, nhưng lần này, tôi không còn sợ hãi. Tôi bật cười, một nụ cười lạnh lùng. Hải có thể đang chạy đến bệnh viện, hoảng loạn vì nghĩ mình sắp làm cha. Mẹ tôi có thể đang ngồi đâu đó, hài lòng với kế hoạch của mình. Nhưng họ không biết rằng, tôi đã nắm được sự thật.
Tôi nhắn một tin cho Hải: “Anh không cần phải đi đâu cả. Về nhà đi, em có chuyện muốn nói.”
Rồi tôi gọi cho mẹ tôi, giọng bình tĩnh đến lạ: “Mẹ, con biết hết rồi. Mai con sẽ đến thăm mẹ, chúng ta cần nói chuyện.”
Đêm ấy, khi Hải trở về, mặt mày tái mét, tôi chỉ mỉm cười. “Anh không có con với ai cả, đúng không?” Anh gật đầu, nước mắt lăn dài, kể lại rằng anh bị lừa, rằng anh tưởng tôi sẽ hiểu lầm. Tôi ôm lấy anh, nhưng trong lòng, tôi biết một cơn bão khác sắp đến.
Mẹ tôi sẽ phải trả giá. Và tôi sẽ không bao giờ để bất kỳ ai xen vào hạnh phúc của mình nữa.