×
×

“Anh ơi… lạnh lắm… Sao anh bỏ em lại…” tiếng vang vọng từ cái giếng sau nhà a-m a-nh tôi mỗi đêm

Mỗi đêm, vào khoảng giờ tý, tôi lại nghe tiếng gọi. Mảnh âm thanh vọng lên từ giếng hoang sau vườn, khàn đặc như tiếng người đàn bà lâu năm chưa chạm nước.

“Anh ơi… lạnh lắm… Sao anh bỏ em lại…”

Tôi đã từng là người không tin vào ma quỷ. Nhưng từ sau cái chết của Vân – vợ cũ tôi – những quy luật vốn dĩ chắc chắn bỗng trở nên mong manh như sương đọng cuối mùa.

Vân chết ba năm trước, xác tìm thấy trong chiếc giếng sau nhà, nơi trước kia từng bị bịt kín vì hạn. Người ta nói cô trượt chân. Nhưng tôi biết, không ai đi guốc cao ra thăm vườn lúc nửa đêm trong cái lạnh cắt da của miền núi. Cũng như chẳng ai lại nhắn tin cho chồng cũ trước khi chết chỉ vỏn vẹn: “Nếu anh quay lại, có lẽ em đã khác…”

Tôi không quay lại. Vì lúc đó tôi đã có người khác.

Sau khi Vân mất, tôi đưa con gái xuống Hà Nội. Nó học, tôi làm. Cả hai sống như thể chưa từng có người đàn bà tên Vân trong cuộc đời. Nhưng giếng thì vẫn ở lại.

Khi bố tôi mất, tôi phải về quê nhận tang. Con bé không muốn đi cùng. Tôi một mình trở về ngôi nhà cũ, lạnh lẽo và phủ đầy bụi.

Ngay đêm đầu tiên, tiếng gọi bắt đầu.

Tôi bước ra vườn, dưới ánh trăng mỏng như miếng vỏ tre, chiếc giếng hiện lên lặng câm. Tôi cúi xuống, chỉ thấy đen ngòm. Rồi tiếng gọi lại vọng lên, lặp đi lặp lại. Không phải tiếng la hét, mà là một giọng thều thào van nài, đủ để trái tim người sống phải rùng mình.

Tôi đem chuyện kể với ông trưởng bản. Ông nhíu mày, nói:
— Có khi nào là oan hồn chị nhà về trách không được thờ cúng?

Tôi cười nhạt, nhưng đêm về vẫn âm thầm đốt nén nhang đặt cạnh bờ giếng. Những ngày sau, tiếng gọi vẫn đều đặn. Nó dai dẳng đến mức tôi sợ ngủ, sợ nhắm mắt sẽ thấy Vân đứng nơi đầu giường, tóc rũ rượi, mắt rớm lệ.

Tôi bắt đầu nghĩ mình điên.

Cho đến khi con gái tôi bất ngờ về quê.

Nó đứng trước cửa nhà, balo vẫn còn trên vai, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm:

— Bố có nghe thấy mẹ không?

Tôi chết sững.
— Ai… ai kể cho con?

Nó không trả lời. Tối đó, tôi không nghe tiếng gọi. Lần đầu tiên sau mười hai đêm. Tôi nhìn sang giường, thấy nó ngủ ngon lành. Mắt nhắm, tay nắm lấy chiếc vòng cổ ngày xưa Vân hay đeo.

Đến đêm thứ hai, khi tôi vừa chợp mắt, tiếng gọi lại trở lại. Nhưng lần này, không từ giếng, mà phát ra từ dưới sàn. Tôi bật dậy, đi lần theo tiếng động, lần ra sau vườn, rồi quỳ xuống bên giếng.

Tôi thả đèn pin xuống. Và tôi thấy nó — một chiếc loa nhỏ phủ đầy bùn đất, được giấu khéo léo dưới một lớp đáy khô. Tôi thận trọng kéo lên. Dưới đáy loa, là thẻ nhớ. Và bên cạnh, là một tờ giấy nhỏ, nét chữ quen thuộc:

“Mẹ chỉ mất khi bố quên mất mẹ từng tồn tại. Con không muốn mẹ biến mất khỏi chúng ta như chưa từng có mặt trên đời.”

Tôi chết lặng.

Con gái tôi – đứa trẻ tưởng như lặng lẽ trưởng thành không hề ngoái đầu về miền ký ức – lại chính là người dựng nên mọi chuyện.

Tôi trở vào nhà, thấy nó ngồi bên bàn, mắt đỏ hoe:
— Con không trách bố đã rời bỏ mẹ. Nhưng con giận bố sống như mẹ chưa từng hiện hữu. Bố chưa từng kể cho con nghe mẹ thích món gì, ghét mùa nào. Trong nhà, không có một tấm hình của mẹ. Mẹ chết… như chưa từng sống.

Tôi không nói gì. Tôi ngồi xuống, nhìn bàn tay con gái đang siết chặt, nhỏ bé và run rẩy, giống hệt bàn tay Vân năm nào. Tôi thấy mình nhỏ bé. Và tàn nhẫn.

Đêm đó, tôi mở chiếc hộp cũ dưới gầm giường – nơi tôi cất những kỷ vật tưởng đã quên. Tấm ảnh cưới, chiếc khăn len Vân đan dở, thư tay viết giữa mùa mưa năm ấy… Mọi thứ vẫn còn, chỉ là tôi đã chôn vùi chúng quá lâu trong sợ hãi.

Tôi đem khung ảnh của Vân đặt lên bàn thờ. Thắp nhang. Và lần đầu tiên, tôi kể cho con gái nghe về người mẹ của nó – không phải linh hồn trong giếng, mà là một người đàn bà từng yêu tôi đến tận cùng.

Từ đó về sau, giếng không còn vang tiếng gọi nữa. Vì người cần được nhớ, đã được gọi tên bằng cả sự sống, chứ không còn bằng nỗi ám ảnh.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News