×
×

”Ơ hay, cô đã làm dâu nhà này rồi thì phải nghe lời chồng chứ. Tiền bạc trong nhà phải để mẹ chồng quản, mau đưa hồi môn đây để tôi còn nghỉ ngơi”

Tôi tốt nghiệp Đại học Sư Phạm với tấm bằng giỏi, ra trường và đi dạy được một năm. Những tưởng cuộc sống sẽ ổn định với nghề giáo, nhưng vì bố mẹ tôi già yếu, lại chỉ có mình tôi là con gái, tôi đành gạt nước mắt nghỉ việc, trở về quê buôn bán nhỏ để tiện chăm sóc ông bà. Cuộc sống cứ thế trôi qua, bình lặng nhưng không thiếu những lo toan.

Nhờ sự mai mối của một người quen, tôi gặp và kết hôn với anh sau ba lần gặp mặt. Anh là người đàn ông hiền lành, ít nói, gia đình cũng khá giả ở làng bên. Đám cưới diễn ra nhanh chóng, đơn giản nhưng ấm cúng. Quan khách đến đông đủ, chúc phúc cho đôi uyên ương. Khi tiệc tàn, mọi người vừa ra về, chồng tôi đột nhiên kéo tôi ra góc phòng, ánh mắt lấp lánh lạ thường, hỏi:

“Tiền mừng rồi vàng của mẹ và họ hàng bên nhà em trao đâu rồi? Đưa đây để mẹ anh kiểm tra rồi giữ cho.”

Tôi ngớ người, chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ thắc mắc hỏi lại: “Sao lại để mẹ anh giữ? Đây là của hồi môn của mẹ em cho em mà.”

Chưa kịp nói thêm, mẹ chồng từ đâu bước tới, giọng sắc lạnh như tát nước ngay trước mặt mẹ tôi: “Ơ hay, cô đã làm dâu nhà này rồi thì phải nghe lời chồng chứ. Tiền bạc trong nhà phải để mẹ chồng quản, mau đưa hồi môn đây để tôi còn nghỉ ngơi. Hay là nhà cô nghèo quá nên cho toàn vàng giả hả?”

Tôi sững sờ, cảm giác như đất dưới chân sụp xuống. Mẹ chồng nói mà không hề kiêng nể, ngay cả khi mẹ ruột tôi đang đứng đó, khuôn mặt bà tái đi vì xấu hổ. Tôi định lên tiếng, nhưng đúng lúc ấy, mẹ tôi bình tĩnh bước tới, nhìn thẳng vào mẹ chồng và chồng tôi, rồi cất giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén:

“Vàng giả? Bà nói đúng, vàng tôi cho con gái tôi đúng là giả thật. Nhưng không phải vì nhà tôi nghèo, mà vì tôi muốn thử lòng nhà bà. Của hồi môn thật, gồm hai cây vàng và sổ tiết kiệm 500 triệu, tôi đã cất ở ngân hàng dưới tên con gái tôi từ trước khi cưới. Còn số vàng giả này, tôi đưa để xem nhà bà đối xử với con tôi thế nào. Giờ thì tôi đã rõ. Con gái, thu dọn đồ, về với mẹ.”

Cả căn phòng lặng như tờ. Mẹ chồng tôi đứng chết trân, miệng lắp bắp không thốt nổi lời nào. Chồng tôi tái mặt, cố nói gì đó nhưng chỉ ấp úng được vài câu vô nghĩa. Còn tôi, sau phút sững sờ, cảm giác như vừa tỉnh khỏi cơn mê. Tôi nhìn mẹ, nước mắt trào ra, nhưng lòng nhẹ nhõm lạ thường. Không nói thêm lời nào, tôi quay vào phòng, thu dọn đồ đạc, theo mẹ bước ra khỏi ngôi nhà ấy, để lại phía sau những ánh mắt ngỡ ngàng và một bài học đắt giá về lòng người.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News