Tiếng trống vang lên.
Buổi thi môn Văn – môn tôi đặt cược cả tương lai. Tôi đã học thuộc lòng biết bao nhiêu dẫn chứng, trích dẫn, cấu trúc bài làm. Tôi ngồi vào bàn thi, thở sâu, nhẩm lại đề cương trong đầu như một bản nhạc đã luyện suốt bao tháng.
Giám thị phát đề.
Tôi lướt nhanh đề thi — chính là dạng tôi từng luyện! Tay tôi run lên vì mừng rỡ. Tôi rút bút máy ra, bắt đầu viết như thể mọi cảm xúc trào ra theo từng nét mực. Trang đầu tiên — mạch lạc, chắc chắn.
Được một lúc, mực bắt đầu nhạt dần. Tôi lắc nhẹ bút, viết thêm vài dòng nữa thì mực tắt hẳn.
“Không sao, vẫn còn bút thứ hai,” tôi nghĩ, rồi bình tĩnh rút cây bút bi dự phòng trong hộp.
Nhưng vừa đặt xuống giấy, cây bút thứ hai cũng… không ra mực.
Tôi lắc mạnh. Không ra. Tôi thử viết nguệch ngoạc vào giấy nháp. Vẫn không ra.
Mắt tôi bắt đầu tối lại vì hoảng. Hai cây bút — một máy, một bi — đồng loạt chết cùng lúc, giữa lúc tôi đang hừng hực viết nửa thân bài. Không ai mang đến phòng thi hai cây bút mà đều hỏng cả!
Tôi giơ tay xin đổi bút. Giám thị đi chậm rãi đến, bình tĩnh như không hề thấy sự khẩn trương đang giết chết từng giây phút của tôi.
— Em không mang bút khác à?
— Em có hai cây, đều hỏng rồi ạ, cho em mượn bút với cô ơi! – Tôi gần như van nài.
Cô giám thị lục trong túi xách, lấy ra một cây bút mực.
— Cẩn thận nhé, cây này là của học sinh khóa trước để quên. Mỗi mùa thi đều có người dùng nó đấy.
Tôi cầm lấy. Bút viết được. Mực ra đều, nhưng… chữ tôi viết đột nhiên lạ hoắc. Không phải kiểu chữ của tôi. Không tròn trịa, không mềm mại. Nét bút cứng, xiêu vẹo, như người khác điều khiển tay tôi. Nhưng tôi không thể dừng lại được — đầu tôi vẫn nghĩ ý, còn tay thì viết… theo một nhịp điệu lạ.
Tôi lật sang mặt sau tờ giấy.
Trang giấy trắng… đã có chữ từ trước.
Không phải chữ tôi. Là nét chữ mảnh, nhòe mực, ghi dòng:
“Ai mượn bút này… hãy hoàn thành nốt giấc mơ của tôi.”
Tôi giật mình đánh rơi bút.
Không ai trong phòng thi nhận ra tôi đang hoảng sợ. Mọi người vẫn cúi mặt viết say sưa. Cô giám thị liếc qua rồi quay đi, không nói gì.
Tôi nhặt lại bút, nuốt nước bọt, nhìn lại dòng chữ vừa rồi — đã biến mất.
Tôi cắn răng, tiếp tục viết. Trong đầu tôi vang lên một câu nói rõ mồn một:
“Hãy viết hết. Giùm tôi.”
Sau kỳ thi, tôi kể lại câu chuyện cho một người bạn. Cậu ấy cười:
— Mày thi ở phòng số 204 à?
— Ừ. Sao thế?
— Hồi năm kia, có một bạn nữ ngồi đúng vị trí đó. Đang viết bài thi Văn thì bút hết mực. Cô ấy xin bút mới, rồi hoảng loạn, bỏ dở bài và trượt tốt nghiệp. Nghe đâu… sau đó gặp chuyện chẳng lành.
Tôi lặng đi.
Chiếc bút vẫn nằm trong hộp bút của tôi đến tận bây giờ. Mỗi lần nhìn thấy nó, tôi lại nghe văng vẳng đâu đó trong đầu:
“Đừng bao giờ xem nhẹ một giấc mơ bị dang dở… vì đôi khi, có người đang chờ được viết tiếp.”