×
×

Tôi mua cho bạn gái chiếc xe SH và nuôi em ấy suốt 4 năm đại học với lời hứa ra trường sẽ cưới thế nhưng khi đi thực tập em quen được quản lý

Tôi gặp em trong một buổi chào tân sinh viên của trường. Em – cô gái nhỏ nhắn quê Thanh Hóa, dáng người mảnh mai, mắt sáng long lanh như lúc nào cũng ươn ướt nước. Còn tôi – sinh viên năm ba, đi làm thêm đủ nghề, từ chạy grab tới bốc vác chỉ để có tiền lo cho cuộc sống sinh viên ở Hà Nội.

Em bảo:
– Em muốn học tử tế, nhưng nhà nghèo quá, nhiều khi nghĩ bỏ học luôn cho rồi.

Tôi cắn răng rút sổ tiết kiệm, mua tặng em chiếc xe SH cũ – tài sản lớn nhất mà tôi có. Bốn năm sau đó, tôi lo cho em từ tiền trọ, tiền ăn, tiền học, thậm chí cả tiền mua mỹ phẩm. Em hay gọi tôi là “chồng hờ”, vì tôi luôn hứa sau khi em ra trường, chúng tôi sẽ cưới.

Tôi chưa từng nghi ngờ gì, vì em vẫn dịu dàng như thế, vẫn gọi tôi “anh yêu” mỗi ngày. Cho đến một hôm, em bảo chuyển chỗ thực tập, nói là được giới thiệu vào một công ty truyền thông lớn, có người quản lý rất giỏi, rất quan tâm. Tôi vui, tôi còn mượn thêm tiền mua cho em cái laptop mới để tiện làm việc.

Rồi em dần ít nhắn tin, ít gọi. Mỗi lần tôi hỏi, em bảo bận, bảo deadline. Cho đến một tối tôi về nhà anh họ chơi – anh Long, làm trưởng phòng truyền thông ở một tập đoàn – vừa nhắc đến em, mặt anh tái mét:

– Em nói… con bé đó là người yêu mày?

Tôi đứng hình. Trong lúc anh lặng lẽ lấy điện thoại, cho tôi xem một bức ảnh chụp lúc anh và em cùng đi du lịch Tam Đảo. Em trong ảnh – đang ngồi sau xe anh, ôm eo, cười rạng rỡ.

Tôi thấy ngực mình nhói lên. Chiếc SH tôi mua, chiếc laptop tôi tặng – là để em đi du lịch với người đàn ông khác, lại là họ hàng tôi.

Anh Long ngồi im một lúc rồi thở dài:
– Nó nói với anh là chia tay người yêu lâu rồi, giờ đang tự lập. Anh… cũng không biết gì.

Tôi về, không nói với em câu nào. Đêm hôm đó, tôi lặng lẽ đến phòng trọ, gõ cửa. Em ra mở, nhìn tôi sững sờ:

– Anh… sao anh biết em ở đây?

Tôi chẳng nói gì, chỉ chìa tờ giấy chuyển khoản học phí lần cuối và nói:

– Em còn thiếu anh 4 năm tuổi trẻ.

Em bật khóc, nhưng tôi không động lòng. Tôi quay lưng bước đi, phía sau tiếng em vỡ òa:
– Em xin lỗi… nhưng em không muốn sống nghèo cả đời nữa!

Tôi dừng lại, lần đầu tiên trong đời, tôi quay lại và nói đúng một câu:

– Em chọn được người lo cho tương lai chưa chắc đã chọn được người thật lòng. Còn anh – không lo được tương lai, nhưng chưa từng giả dối với em một ngày.

Chiếc SH tôi để lại – coi như món quà cưới, nếu em lấy được anh họ tôi. Còn tôi, không lấy lại tuổi trẻ, cũng không lấy lại niềm tin.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News