×
×

Con nhà chị dâu chiều nào cũng qua nhà tôi ăn chực, tôi bực quá nên đã làm 1 việc để mấy đưa trẻ không sang nữa

Chiều nào cũng thế, khi nắng vừa chạm tới bậu cửa sau, nhà tôi lại vang lên tiếng dép lẹp xẹp, rồi tiếng gọi ríu rít của mấy đứa nhỏ:

— Cô ơi, nhà cô có gì ăn không?

Tôi cười gượng, dọn lại cái bàn ăn vừa thu dọn xong, quay vào bếp luộc vội mấy củ khoai, vài quả trứng. Tụi nó — ba đứa, con của chị dâu tôi ở ngay đầu hẻm — chạy vào như thể nhà mình, tay chân lấm lem, miệng cười toe. Chúng không hỏi, không ngại, không khách sáo. Vì “nhà cô” mà, có gì đâu.

Ban đầu tôi không để bụng. Mấy đứa nhỏ, biết gì. Chị dâu tôi thì lúc nào cũng cười xởi lởi:
— Tụi nó mê cô lắm đó, cứ ăn xong là về, có phiền gì đâu.

Nhưng “vài hôm” rồi thành “mỗi ngày”. Tôi đi làm về, mệt mỏi, vừa muốn nằm xuống nghỉ đã nghe tiếng trẻ ríu rít. Bếp chưa đỏ lửa đã phải nghĩ tới việc nấu thêm. Chồng tôi thì lơ đãng, mẹ tôi thì thương cháu, chỉ có tôi thấy mình như cái bóng – bếp núc, chiều chuộng, mà chẳng ai hỏi một câu có mệt không.

Tôi bắt đầu thấy bực. Không vì mấy đứa nhỏ, mà vì cái cách chị dâu coi sự chịu đựng của tôi là đương nhiên. Tôi cũng có con, cũng có công việc, cũng có giới hạn. Nhưng tôi không nói. Người ta bảo tôi khó tính, còn chị dâu thì tốt nết, rộng lòng. Nói ra, chỉ tổ mang tiếng.

Thế rồi, một chiều mưa, tôi làm một việc.

Tôi ra chợ, mua hai ký khổ qua, một ít mướp đắng, rồi nấu một nồi canh thật to, thả thêm nắm lá ngải cứu, vài quả trứng luộc thật chín, cố tình để lòng đỏ khô bứ. Mâm cơm hôm ấy bày ra thơm lừng, nhưng vị thì đắng nghét. Tôi vẫn cười:

— Nay cô nấu món “ăn là khỏe” đó, tụi con ăn thử đi nha.

Ba đứa nhỏ nhìn nhau, rồi nhìn tôi. Thằng lớn nhất cố nuốt một thìa, ho sặc. Con bé út mím môi, lắc đầu. Chưa đầy mười phút, cả ba bỏ dở bát cơm, líu ríu xin về. Tôi mỉm cười, dọn mâm, lòng nhẹ như vừa thở được lần đầu sau nhiều ngày nén nhịn.

Từ hôm đó, không còn tiếng dép lẹp xẹp vào chiều, không còn tiếng gọi “Cô ơi” nơi ngõ nhỏ. Nhà tôi yên tĩnh đến lạ. Ban đầu, tôi thấy dễ chịu. Nhưng rồi, mỗi buổi chiều trôi qua trong im ắng, bỗng thấy trống trải.

Một hôm, tôi đi ngang qua đầu hẻm, thấy chị dâu đang ngồi xắt rau ngoài hiên. Ba đứa nhỏ ngồi lặng bên góc nhà, chẳng còn vẻ lanh lợi như trước. Nghe tiếng tôi, chị dâu ngẩng lên, ánh mắt là lạ:

— Tụi nhỏ dạo này cứ buồn buồn, chắc bị cô giận rồi.

Tôi khựng lại. Không giận. Chỉ là không muốn tiếp tục. Nhưng nhìn mắt con bé út hoe hoe, tay vẫn cầm quyển vở tập tô màu mà lần trước tôi mua tặng, tôi chợt thấy lòng chùng xuống.

Tôi về nhà, lục trong tủ lấy ba cái bánh flan tôi làm ban sáng, gói lại, mang qua. Không nói gì, chỉ đưa. Mấy đứa nhỏ reo lên, rối rít cảm ơn. Còn tôi, quay lưng đi nhanh, không dám nhìn chị dâu.

Hôm sau, tụi nhỏ không đến. Cũng không hôm sau nữa.

Chúng chỉ gửi tôi một tờ giấy gấp tư, chữ nguệch ngoạc:
“Cô ơi, tụi con nhớ cô, nhưng không dám qua. Cô nấu món đắng, tụi con sợ cô giận.”

Tôi đọc xong, ngồi thừ người trước hiên. Chiều rơi nhẹ như sương. Có lẽ tôi đã sai — không phải vì nồi canh, mà vì đã dùng im lặng để dạy dỗ, thay vì một lời nói rõ ràng.

Chiều hôm đó, tôi nấu chè bắp, đặt ba cái bát nhỏ cạnh cửa. Không gọi, không chờ. Chỉ hy vọng tiếng dép nhỏ sẽ lại vang lên một ngày nào đó. Không phải vì tôi thiếu bọn trẻ, mà vì có những điều nhỏ nhặt, đôi khi là cả một phần dịu dàng mà ta đánh mất, chỉ vì một thìa đắng lòng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News