Ngày Hân về làm dâu nhà ông Thự, cả làng xôn xao: “Nhà ấy khó tính nhất xóm”, “Ông bố chồng kỹ như thầy giáo làng ngày xưa, làm gì cũng phải đúng ý mới vừa lòng”. Hân nghe nhưng cười cho qua. Cô nghĩ: “Miễn mình sống thật lòng, chăm chỉ thì ai cũng sẽ thương”.
Nhưng Hân không ngờ, chuyện lại không đơn giản thế.
Mỗi bữa cơm, ông Thự ngồi đầu mâm, ánh mắt như cái máy quét từ đĩa rau muống đến bát cá kho.
– Canh hơi nhạt.
– Thịt rang cháy cạnh thế này là khô mất rồi.
– Rau rửa kỹ chưa đấy, tao thấy có hạt cát.
Mỗi câu ông nói ra, như kim châm nhỏ vào lòng Hân. Cô không dám phản kháng. Chồng cô – Dũng – vẫn cắm cúi ăn, thỉnh thoảng gật đầu với bố:
– Vâng, để mai em nhắc vợ.
Hân cảm thấy như một mình chiến đấu. Cô nấu ăn kỹ hơn, học cả thực đơn trên mạng, nhưng dường như càng cố, ông Thự càng tìm được điểm chê. Một hôm, chỉ vì canh bí đỏ hơi ngọt, ông gác đũa, bỏ ra hiên ngồi hút thuốc:
– Nhà này không ai biết nấu ăn cho ra hồn nữa rồi.
Cao trào xảy ra vào một buổi trưa giữa tháng Bảy, khi trời oi bức như đổ lửa. Hân nấu nồi canh cải tôm khô – món mà ông từng khen “ăn được” duy nhất kể từ ngày cô làm dâu. Nhưng khi cả nhà vừa ngồi vào mâm, ông Thự bỗng chau mày, húp một thìa rồi đặt bát xuống đánh “cạch”.
Ông lặng lẽ đứng dậy, đi vào bếp. Mọi người còn đang ngỡ ngàng thì ông trở ra… với túi muối trắng trên tay. Không nói một lời, ông đứng trước mặt Hân, từ từ… đổ cả túi muối vào nồi canh.
– Để vừa miệng tao, chắc phải mặn thế này! – ông nói, mắt đỏ lên vì giận hay vì điều gì khác, không rõ.
Hân chết lặng. Cô cảm giác như mình vừa bị tạt nguyên một gáo nước lạnh vào lòng tự trọng. Nồi canh sủi tăm dưới lớp muối trắng đục, tan nhanh như sự kiên nhẫn trong cô bấy lâu.
Chiều hôm đó, Hân lên xe về nhà mẹ đẻ. Không khóc, không oán. Chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ:
“Con đã cố gắng. Nhưng bố không cần con dâu, bố cần một cái bóng làm mọi thứ theo ý bố.”
Một tuần sau, ông Thự bệnh. Không nặng, chỉ cảm cúm. Nhưng mâm cơm vắng hẳn hơi ấm. Canh do Dũng nấu mặn chát. Cơm thì khô. Cả căn nhà trống trơn như người vừa đánh mất thứ mình không biết trân trọng.
Ông ngồi bên mâm, nhìn bát canh đầy muối mà chính ông từng đổ. Lần đầu tiên trong đời, ông thở dài:
– Hóa ra… không phải canh mặn. Mà là lòng người, đã bị muối làm cho rạn nứt.
Nhưng liệu, có ai quay về… để nấu lại một nồi canh vừa miệng – và vừa lòng – nữa không?