Từ ngày anh trai tôi lấy vợ, tôi tưởng cuộc sống sẽ thêm phần yên ấm. Ai ngờ, không chỉ “được” thêm một chị dâu lắm lời, mà còn có cả… một người chị gái của chị ấy – sống ngay cạnh nhà tôi – mỗi ngày đều trở thành “bạn thân” bất đắc dĩ của gia đình.
Chị ta tên Lan, hơn chị dâu tôi hai tuổi, ở vậy nuôi hai đứa con. Mỗi sáng tôi còn chưa kịp đánh răng thì chị Lan đã bấm chuông cửa:
– Em ơi, còn thừa gói mì nào không? Chị quên không đi chợ.
Hoặc:
– Nhà có quả trứng nào không? Cho chị xin tạm bữa sáng cho cháu.
Lúc đầu mẹ tôi thương, dặn dò tôi: “Giúp người lúc hoạn nạn là việc tốt”. Nhưng càng ngày chị ta càng lấn tới. Có hôm tôi đang học online, chị ta đẩy cửa bước vào, chỉ tay:
– Cái quạt này dùng được không? Nhà chị hỏng mất cái quạt máy.
Chưa dừng ở đó, có một hôm chị ta ngồi ở sân, nước mắt ngắn dài kể khổ với anh tôi:
– Em ơi, chị đang kẹt lắm, có thể nào cho chị vay 50 triệu không? Chị hứa cuối tháng sau có lương chị trả liền!
Anh tôi vốn tính hiền, nghe chị dâu thêm lời năn nỉ thì chuyển khoản ngay.
Nhưng chỉ đúng ba hôm sau, tôi đi ngang nhà chị Lan, chết lặng khi thấy thợ đang lắp tivi mới cỡ đại ngay giữa phòng khách. Màn hình to bằng nửa cái giường, đập vào mắt là logo dòng cao cấp đời mới.
Tôi lặng lẽ chụp hình, đem về đưa cho mẹ và anh tôi xem. Anh tôi sững người, còn chị dâu thì đỏ mặt, lắp bắp:
– Chắc chị em em được ai đó tặng…
Mẹ tôi không nói gì, hôm sau sang nhà chị Lan, đưa ra bức ảnh, nhẹ nhàng bảo:
– Nhà tôi không phải ngân hàng. Đừng lạm dụng lòng tốt của con tôi nữa. Còn cái tivi, nếu lỡ mai mất điện thì đem ra mà xem lại nhân cách mình.
Chị Lan không xin được thêm đồng nào. Cái tivi vẫn sáng trưng mỗi tối, nhưng cửa nhà tôi từ đó đóng im lìm.
Tôi học được một điều: Người nghèo vật chất không đáng sợ bằng người nghèo lòng tự trọng. Và đôi khi… hàng xóm gần nhà lại là bài học đời sâu sắc nhất.
Sau chuyện cái tivi, mẹ tôi dặn cả nhà không ai nhắc đến chuyện tiền nữa, vì “mất tiền còn hơn mất tình hàng xóm”. Nhưng lòng tôi cứ bứt rứt mãi. 50 triệu đâu phải số nhỏ, mà chị ta cứ lặng lẽ như chưa từng mở mồm vay ai đồng nào.
Gần hai tháng sau, đúng lúc cả nhà đang ăn cơm thì điện thoại anh tôi nhận được tin nhắn ngân hàng báo… tài khoản sắp về số 0. Anh tôi tái mặt, vừa mới ứng tiền làm thủ tục chuyển chỗ làm, vậy mà vẫn không được hoàn trả.
Tôi nhìn thẳng chị dâu:
– Chị gọi cho chị Lan hộ em. Chị bảo chị ấy hứa cuối tháng trước trả, giờ tháng này qua nửa rồi mà vẫn im như tờ.
Chị dâu có vẻ ngại, ậm ừ:
– Thôi… chuyện chị em em, nói mãi nó cũng khó nghe…
Tôi bực quá, cầm luôn điện thoại gọi thẳng cho chị Lan. Chưa kịp hỏi, chị ta đã gắt:
– Vay gì? Tôi vay bao giờ? Có giấy tờ gì không? Đừng có vu vạ!
Tôi choáng váng.
– Ơ, chính chị ngồi sân nhà tôi, chị khóc lóc bảo khó khăn, rồi anh tôi chuyển khoản cho chị 50 triệu. Còn không nhớ hả?
Chị ta thản nhiên đáp:
– Có tôi khóc lúc nào? Vay lúc nào? Ai làm chứng? Cậu có ghi âm không?
Tôi run lên vì tức. Mẹ tôi tái mặt, còn anh tôi thì mặt đỏ bừng vì uất. Nhưng chị Lan thì tỉnh bơ:
– Tôi nghèo thật, nhưng không ngu để người khác vu khống. Vay tiền phải có giấy trắng mực đen, không có thì tôi không biết gì hết.
Ngay hôm sau, tôi soạn lại tin nhắn chuyển khoản, ảnh cái tivi, và cả đoạn ghi chú anh tôi lưu lại “Chuyển cho chị Lan vay 50 triệu – 13/4”. Tôi in ra một bản, dán thẳng vào cổng nhà chị ta kèm dòng chữ to tướng:
“Không vay thì trả, đừng giả vờ mất trí nhớ”
Cả xóm xì xào. Có người còn bảo:
– Chị Lan vay tiền mua tivi thật à? Đã không trả còn chối?
Tối đó, chị ta gọi điện rít lên:
– Mày chơi vậy là mất dạy đấy! Tao kiện cả nhà mày vì tội bôi nhọ!
Tôi bật cười:
– Kiện đi. Ra tòa cho thiên hạ biết mặt cái tivi giá 50 triệu và con nợ không giấy tờ, không liêm sỉ.
Từ hôm ấy, chị ta không dám ló mặt sang nhà tôi xin thêm gì. Cửa sổ nhà chị đóng kín suốt cả tháng. Còn cái tivi – hình như cũng chẳng còn sáng.