Tôi và anh quen nhau qua một người bạn chung. Anh không đẹp trai xuất chúng, nhưng nói chuyện rất có duyên, biết quan tâm, hay hỏi han. Sau vài tháng, chúng tôi chính thức yêu nhau. Anh kể đang khởi nghiệp, mở cửa hàng kinh doanh thiết bị công nghệ, nhưng gặp chút trục trặc vốn liếng. Tôi lúc đó vừa bán đất xong, trong tay có đúng 600 triệu.
Anh ngập ngừng nói:
– “Anh biết không nên mở miệng với em chuyện tiền bạc, nhưng nếu không xoay được, anh sẽ mất tất cả.”
Tôi suy nghĩ nhiều đêm, cuối cùng chuyển khoản. Anh rối rít cảm ơn, hứa sẽ trả trong vòng 6 tháng, còn nói mơ ước sau này sẽ mua một căn nhà đứng tên hai đứa.
Thế nhưng chỉ ba tháng sau, anh bắt đầu ít nhắn tin, rồi lấy lý do bận việc, tắt luôn điện thoại. Tôi đến cửa hàng thì nhân viên nói anh đã sang tên cho người khác, còn mình thì “về quê nghỉ ngơi”.
Tôi bắt đầu nghi ngờ. Lần theo Facebook của anh, tôi chết lặng thấy một bài đăng mời cưới:
“Trân trọng kính mời… đến dự lễ thành hôn của con trai chúng tôi: Nguyễn Tuấn H. và cô dâu Trần Minh T. vào ngày 20…”
Lễ cưới? Tôi run bần bật. Tôi như muốn gào lên giữa đêm.
Tôi bắt xe về tận quê anh, một xã nhỏ ở Thái Bình. Tôi đến nhà trong ngày ăn hỏi. Mẹ anh ra mở cửa, thấy tôi thì ngỡ ngàng. Tôi không đợi ai mời, xộc thẳng vào, đứng giữa sân:
– “Chị đây là ai?” – cô dâu tương lai ngơ ngác.
– “Tôi là người yêu cũ của chú rể. Người vừa cho chú rể vay 600 triệu rồi bị bốc hơi đấy!”
Cả họ nhà trai há hốc mồm. Bố mẹ anh lắp bắp. Còn anh, mặt trắng bệch. Cô dâu bật khóc bỏ chạy.
Tôi rút điện thoại, chiếu lên đoạn ghi âm chuyển khoản, lời hứa, cả đoạn ghi âm “mình là gì của nhau”.
– “Tôi sẽ không phá đám cưới. Nhưng nếu không trả đủ tiền trong 30 ngày, tôi sẽ kiện ra công an, gửi đơn khắp mạng xã hội, để xem anh còn mặt mũi nào dạy con anh cách sống.”
Ngày hôm sau, gia đình anh bán gấp miếng đất, chuyển trả tôi 600 triệu cùng lời xin lỗi.
Tôi không nhận lời xin lỗi. Tôi chỉ nói:
– “Cảm ơn anh đã dạy tôi một bài học. Tình yêu không cần thế chấp, nhưng niềm tin thì có giá rất đắt.”