Tôi và anh ly hôn cách đây 3 năm. Không oán trách, không thù hận. Chỉ đơn giản là không còn duyên. Tôi nuôi con, anh lập gia đình mới, thi thoảng vẫn gửi tiền trợ cấp đúng hạn. Nhưng dù có thế nào, tôi chưa từng ngăn cản con trai đến thăm bố.
Tháng trước, anh qua đời sau một vụ tai nạn xe. Người vợ mới đau khổ, bố mẹ chồng cũ thương con đến lặng người. Tôi lặng lẽ dắt tay con đến thắp cho anh một nén nhang. Không nghĩ sẽ còn liên quan gì đến gia đình ấy nữa. Nhưng một tuần sau, luật sư của anh gọi tôi đến văn phòng.
Trong di chúc, anh để lại cho con trai mình một căn nhà – cũng là nơi anh từng sống với tôi thuở trước, giờ đang trống sau khi vợ mới dọn về nhà ngoại.
Tôi đưa con về ở, không mong gì hơn là cho con một mái nhà đúng nghĩa.
Nhưng chưa đầy ba ngày, bố mẹ chồng cũ đẩy cổng bước vào. Gương mặt giận dữ, giọng bà mẹ chồng gắt gỏng:
– Cô đưa thằng bé về đây làm gì? Căn nhà này là của gia đình tôi, không phải của cô!
Tôi đứng chắn trước cửa:
– Là của con tôi. Di chúc ghi rõ. Tôi là mẹ nó, tôi đưa con về nhà của nó.
– Cô không còn là con dâu nhà này! Cô lấy tư cách gì mà dám bén mảng đến đây?
– Tư cách của một người mẹ đang thay bố nó bảo vệ quyền lợi cho con mình! – Tôi nói dứt khoát.
Ông bà tức đến run người. Chưa dừng lại ở đó, hôm sau họ gọi hàng xóm, họ hàng đến “bóc phốt” tôi ăn bám, rồi bảo tôi lừa con lấy nhà.
Tôi im lặng, nhưng thuê ngay luật sư riêng. Mọi giấy tờ về quyền thừa kế đã được công chứng. Tôi còn mang cả bản sao di chúc, bản khai sinh của con, và giấy chứng nhận quyền sở hữu mới đứng tên con trai.
Cuối cùng, tôi đề nghị một buổi hòa giải có mặt đại diện tổ dân phố và chính quyền.
Tại buổi đó, tôi đưa ra tất cả giấy tờ. Vị luật sư nhẹ nhàng nói:
– Hiện tại người thừa kế hợp pháp là con trai của người đã khuất. Cháu còn nhỏ, mẹ là người giám hộ hợp pháp. Ông bà không có quyền đuổi mẹ con cháu ra khỏi nhà. Nếu còn cố tình lấn chiếm tài sản, chúng tôi sẽ yêu cầu khởi kiện.
Bố mẹ chồng cũ chết lặng. Họ không ngờ, người phụ nữ từng cam chịu, từng im lặng rời đi không một tiếng oán trách, nay lại đứng trước họ với sự kiên cường đến vậy.
Tôi không muốn hơn thua. Nhưng khi con tôi bị chối bỏ quyền thừa kế cha nó để lại, tôi không thể lùi bước.
Căn nhà ấy, từ nay sẽ là tổ ấm bình yên cho hai mẹ con.