Mẹ tôi ốm lần này nặng hơn mấy lần trước. Bác sĩ bảo phải nằm viện ít nhất hai tuần, có người túc trực ngày đêm. Chưa kịp bàn bạc gì, chị dâu cả đã quay sang tôi:
— Em là con gái, lại chưa con cái gì ràng buộc, thôi em chăm mẹ nhé. Anh chị còn việc cơ quan, với hai đứa nhỏ đang ôn thi.
Tôi cười nhạt, gật đầu. Mười ngày liền tôi ở viện, mỗi sáng mua cháo, trưa gội đầu lau người cho mẹ, đêm ngồi đuổi muỗi, vỗ lưng khi mẹ ho. Có hôm tôi mệt quá ngủ gục ngay trên ghế nhựa, bác cùng phòng lay dậy giục về tắm rửa. Tôi chỉ lắc đầu:
— Mẹ em đêm nay sốt lại, em không yên tâm.
Về nhà, tưởng được ngủ một giấc cho lại sức, chị dâu đã lôi tôi vào bếp:
— Em ở viện suốt chắc đói rồi nhỉ? Nấu cơm đi, anh chị mới đi làm về còn chưa kịp thở đây này.
Tôi tròn mắt, còn anh cả thì ngồi vắt chân trên ghế, cầm điều khiển tivi, chẳng ngẩng mặt lên:
— Ừ, nhà đông mà có mỗi cái bóng đèn hư, tiện em đi chợ thì ghé mua giùm luôn nhé.
Tôi nhìn sang hai đứa cháu đang cười giỡn, rồi nhìn mẹ gầy đi hẳn sau đợt ốm, tim như bị bóp nghẹt. Không ai hỏi tôi có mệt không, cũng không ai nói:
— Để anh chăm cho một đêm.
Tôi lẳng lặng cầm túi rác đi ra ngoài, đứng trước cửa nhìn căn nhà nơi mình lớn lên mà nước mắt cứ rơi. Người ta bảo “con gái út là cái đuôi của mẹ”, nhưng sao cái đuôi ấy lại phải gánh cả phần những người “đầu đàn”?
Tối hôm đó, mẹ gọi tôi lại, bàn tay yếu ớt nắm lấy tay tôi:
— Cả đời mẹ, mẹ chỉ có con là còn nghĩ đến mẹ…
Tôi cắn môi, nhìn ra sân, nơi anh cả và chị dâu đang cười nói về chuyến du lịch sắp tới. Còn tôi — là con út, vẫn đang đếm từng viên thuốc cho mẹ, và cả những lần mình bị xem như người giúp việc trong chính nhà mình.
Tôi tưởng mình đã quen với việc gánh mọi chuyện, cho đến một ngày…
Chị dâu cả ngã bệnh. Không rõ vì cảm lạnh hay vì lao lực, chỉ biết hôm ấy chị lên cơn sốt, mắt lờ đờ, nói không thành tiếng. Anh cả tá hỏa, nhưng loay hoay một lúc thì… vẫn ngồi xuống ghế, thở dài:
— Dịch dã kiểu này ai mà dám đưa vợ đi viện. Ở nhà theo dõi là được rồi.
Cả nhà im lặng. Mẹ thì sức đã yếu, vừa khỏi bệnh không đi nổi cầu thang. Tôi chờ mãi, không ai nói gì, không ai nhấc chân đi nấu cháo hay đun nước ấm. Cuối cùng, vẫn là tôi đứng dậy.
Tôi chườm khăn, lau người, ép nước cam. Chị dâu mê man, thi thoảng mở mắt lẩm bẩm “mệt quá, chóng mặt quá”. Tôi chăm, nhưng trong lòng không khỏi dậy sóng. Tôi chăm chị không phải vì thương — mà vì còn chút nghĩa giữa người với người.
Ba ngày sau, chị tỉnh hẳn. Ngồi ăn cháo tôi nấu, chị bảo:
— Cũng may có em…
Tôi cười nhẹ:
— Em chỉ làm điều mà trước giờ em ước người khác từng làm với mình thôi.
Chị cúi đầu, không nói thêm. Tôi nhìn lên, thấy anh cả đang dọn mâm — chuyện lần đầu tiên trong suốt bao năm.
Tối hôm ấy, mẹ tôi gọi hai anh chị lên phòng. Mẹ đặt một xấp sổ đỏ và giấy tờ xuống bàn, giọng yếu ớt nhưng dứt khoát:
— Tôi già rồi, chẳng sống bao lâu. Nhà này, ai lo tôi những ngày ốm đau thì tôi để phần cho. Ai chỉ ăn rồi thở than thì tự biết thân. Tôi sinh ba đứa con, nhưng khi tôi bệnh, chỉ có một đứa dám bỏ việc để trông mẹ.
Không ai nói gì. Căn phòng lặng như tờ. Anh cả cúi gằm mặt. Chị dâu ngồi im, tay nắm chặt.
Tôi đứng dậy, không đụng vào mảnh giấy nào. Mẹ níu tay tôi:
— Con không cần lấy. Nhưng mẹ muốn cả nhà biết: tình thân không phải thứ để một mình con phải gánh.
Từ hôm đó, mọi thứ thay đổi. Không phải vì họ đột nhiên thương tôi. Mà vì họ sợ mất — mất phần, mất thể diện, mất quyền giữ thể diện với người ngoài.
Còn tôi? Tôi vẫn chăm mẹ. Nhưng lần này, tôi chăm với một trái tim không còn mong đợi gì từ những người gọi là ruột thịt. Tôi chỉ biết một điều: Người yêu thương mình thật sự… sẽ không để mình cô đơn giữa chính mái nhà mình.