Mọi chuyện bắt đầu từ một tin nhắn lúc 10 giờ đêm. Tôi đang ru con ngủ thì điện thoại rung.
Người gửi: Lan – cô giúp việc cũ. Nội dung:
“Chị không biết chứ… chồng chị từng có lần nắm tay em, khi chị không có nhà.”
Tôi sững người. Tin nhắn ngắn ngủi nhưng như bóp nghẹt ngực. Tôi gõ lại:
“Ý em là gì? Em nói rõ đi.”
Lan không trả lời ngay. Một lúc sau, cô ta tiếp:
“Chắc anh chị sống hạnh phúc nên em không nên nhắc lại chuyện cũ… chỉ là em thấy tội lỗi. Hôm đó em bị ốm, anh ấy pha thuốc, rồi… bọn em gần gũi. Em không có ý gì, chỉ mong chị hiểu rõ về người nằm cạnh mình mỗi đêm.”
Tôi chết lặng.
Tôi nhớ hôm đó. Tôi đi công tác hai ngày. Chồng tôi bảo:
“Anh đưa Lan đi khám, cô ấy ngất trong bếp. Chắc thiếu máu.”
Tôi không nghi ngờ gì. Chồng tôi là người đàng hoàng, bao năm chẳng từng để tôi phải ghen. Nhưng bây giờ… sao mà không nghi?
Tôi bắt đầu quan sát chồng kỹ hơn. Anh dạo này ít đụng vào tôi. Hay cầm điện thoại, đôi lúc cười một mình. Tôi hỏi thì gắt gỏng:
“Em nghi ngờ gì anh vậy? Em nghe ai nói linh tinh?”
Rồi một hôm, tôi giả vờ đi làm, quay lại sớm. Cả nhà yên ắng. Trong phòng ngủ, chồng đang nằm một mình, nhưng điện thoại anh đặt hớ hênh trên bàn. Tôi mở ra, không có tin nhắn nào của Lan – nhưng lịch sử chat đã bị xoá trắng.
Tôi bắt đầu mất ngủ. Mọi ánh mắt, lời nói, hành động của chồng đều khiến tôi thấy có gì đó không đúng.
Cuối cùng, tôi nói:
“Mình ly hôn đi. Em không sống nổi với cảm giác này. Em không chắc là anh có phản bội hay không, nhưng em không còn tin.”
Chồng tôi lặng người, không nói gì. Chỉ cúi đầu rồi gật.
Sau khi chia tay, tôi dọn về nhà ngoại. Một buổi chiều, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bạn thân – làm cùng khu với Lan. Cô ấy nói:
“Lan khoe với tao là kế hoạch của nó thành công. Nó cay vì bị mày đuổi việc nên mới bịa chuyện. Nó từng nhắn tin cho chồng mày, chồng mày chặn luôn. Nó tức, nên quay sang đánh vào mày.”
Tôi lặng người.
Tôi đã tự tay xé nát gia đình mình… vì một tin nhắn của kẻ mang lòng đố kỵ.
Chồng tôi, hóa ra chưa từng phản bội. Chỉ là… tôi đã phản bội niềm tin anh dành cho tôi.
Sau ly hôn, tôi dọn về sống cùng mẹ. Con tôi ở với chồng – theo phán quyết tạm thời vì điều kiện nhà nội tốt hơn. Nhưng cứ thứ 7, tôi lại được đón con về.
Một chiều cuối thu, trời mưa lất phất, tôi đang đứng đón taxi thì thấy một người đàn ông cầm ô, tay dắt con bước tới. Là anh – chồng cũ.
Chúng tôi chạm mắt nhau. Lần đầu sau hơn nửa năm. Anh gầy hơn, mắt thâm quầng. Tôi cười gượng:
“Con dạo này thế nào?”
Anh trả lời nhỏ:
“Nó cứ hỏi sao mẹ không ở nhà. Anh bảo mẹ bận… đi làm xa.”
Tôi cúi đầu, lòng đau như kim châm.
Rồi bất ngờ, anh móc ra một xấp giấy – những đoạn chat với Lan. Tài khoản của anh, lưu lại trong máy cũ chưa kịp bán. Tin nhắn toàn là lời tán tỉnh từ một phía, kèm theo những đoạn anh từ chối, lạnh lùng:
“Cô im đi.”
“Tôi là người có gia đình.”
“Cô không được nhắn thêm.”
Anh nói khẽ:
“Anh từng định đưa cho em… nhưng em không còn muốn nghe.”
Tôi bật khóc giữa phố, như thể bao ngày dồn nén nay vỡ ra.
Tôi đã đẩy người đàn ông chung thuỷ ra xa… chỉ vì một tin nhắn độc ác.
Còn về Lan?
Tôi nghe đâu cô ấy xin vào quán ăn nhỏ làm bưng bê. Có người quen từng thấy cô ta bị khách sàm sỡ, không ai bênh.
Một lần khác, cô ấy đến trường con tôi định thăm, nhưng bảo vệ không cho vào. Người ta nói, anh từng gửi đơn tố cáo cô ta tội vu khống, nhưng rồi lại rút vì “không muốn làm lớn, chỉ muốn yên ổn nuôi con”.
Một tháng sau, tôi nhắn tin cho anh:
“Nếu bây giờ… em nói ‘em xin lỗi’ thì còn kịp không?”
Tin nhắn được xem… rồi chưa trả lời.
Nhưng hôm sau, có một tin nhắn mới:
“Nếu em thực lòng, thì về nhà ăn cơm. Con nhớ mẹ.”
Tôi ngồi bật dậy, nước mắt lăn dài. Có những tình yêu, khi rơi xuống đáy, vẫn còn một chiếc cầu mang tên thành thật để quay về.