Căn nhà cấp bốn xập xệ của vợ chồng anh Minh nằm lặng lẽ cuối hẻm từ bao năm. Họ là thợ may, quanh năm tằn tiện, gom góp từng đồng để cuối cùng cũng đủ tiền xây lại căn nhà mơ ước. Hàng xóm ai cũng mừng, riêng chỉ có bà Lựu – nhà sát vách – là mặt nặng mày nhẹ, vì sợ nhà xây cao che nắng vườn rau quý của bà.
Hôm đó, trời nắng gắt, đội thợ đào móng mới xúc được vài nhát cuốc thì “keng” – một tiếng kim loại chạm vào vật cứng vang lên. Tò mò, họ bới sâu xuống gần nửa mét thì chết lặng: một chum sành cũ kỹ, bên trong lấp lánh những thỏi vàng óng ánh, có cả vàng lá, vàng miếng, và vài đồng tiền Đông Dương cổ.
Anh Minh hoảng hốt gọi vợ. Họ đóng cửa lại, bàn tính. Cuối cùng, quyết định giữ im lặng, tạm dừng thi công, chỉ nói với thợ là “phát hiện nền đất yếu”.
Mấy ngày sau, anh Minh lặng lẽ đi bán thử một miếng. Chủ tiệm vàng vừa thấy liền tái mặt:
“Cậu lấy đâu ra? Đây là vàng chôn từ thời chống Pháp. Quý lắm. Nhưng… coi chừng đấy!”
Chẳng ai nghe lời cảnh báo khi tiền dồn dập đổ về. Nhà anh Minh bỗng giàu sụ. Họ đổi xe, đổi đồ, xây lại căn nhà thành biệt thự mini. Vợ chồng hiền lành ngày nào giờ ăn nói sang sảng, mắt lúc nào cũng ánh lên niềm đắc thắng. Bà Lựu tức lồng lộn, đi đâu cũng rủa:
“Làm ăn chẳng có, tự dưng giàu thế, chắc chắn có chuyện khuất tất!”
Và rồi chuyện lạ bắt đầu xảy ra.
Đầu tiên là ông Lãm – chồng bà Lựu – đang khỏe mạnh đ//ộ//t q//u/ỵ giữa vườn rau. Bà Lựu ng//ã q//u/ỵ, mất sạch tinh thần, vườn rau úa vàng, nhà cửa lạnh tanh.
Đêm đêm, hàng xóm nghe tiếng bà Lựu gào khóc, lẩm bẩm:
“Là đất nhà tao… là đất nhà tao mà… Sao tụi bây d/ám đào!?”
Hàng xóm kéo tới can ngăn. Anh Minh run rẩy, nhưng vẫn khẳng định:
“Đào trong đất nhà tôi, của tôi. Đừng có m/ê t/ín!”
Bà Lựu bị đưa đi bệnh viện tâm thần sau khi cứ khăng khăng nói chuyện với “ông nội” mỗi tối.. Con trai anh Minh – đang học đại học – bất ngờ bỏ học, trốn nhà theo cờ bạc. Vợ anh thì bỗng phát b/ệnh l/ạ, hay mơ thấy có người đàn ông mặc áo the đen đứng nơi móng nhà, chỉ mặt mà quát:
“Trả lại đất. Trả lại của.”
Anh Minh rút hết tiền đưa vợ đi chữa khắp nơi, cuối cùng bán nhà, bán xe. Mấy thỏi vàng còn lại được đem giấu – nhưng lạ lùng, cứ mỗi lần chạm vào là tay anh nổi mẩn đỏ, mưng mủ, rỉ máu.
Một năm sau, ngôi nhà biệt thự bỏ hoang, cỏ mọc um tùm. Người ta kể đêm đến vẫn thấy ánh đèn vàng lập lòe trong căn nhà vắng, tiếng móng cuốc lạch cạch vang lên từ lòng đất.
Ai đi ngang cũng lặng lẽ cúi đầu, thì thầm:
“Làm móng trúng vàng, nhà hàng xóm thì l/ụi b/ại, còn mình thì… không ai tránh được cái giá của việc động vào thứ không thuộc về mình.”