×
×

“KÉÉÉTTT!!!” Một tiếng phanh gấp vang lên. Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt. Chiếc xe máy phóng nhanh từ phía bên kia lao tới, không kịp tránh. Một cú qu;;ệt m;;ạ;nh khiến Hưng v;ă;ng sang lề đường

Tiếng trống báo hết giờ vang lên giữa trưa nắng gắt. Cả phòng thi như bung ra một tiếng thở phào tập thể. Hưng buông bút, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Cậu vừa hoàn thành xong bài thi môn Văn quan trọng nhất đời học sinh.

Cổng trường THPT đông nghịt người. Hưng len lỏi giữa dòng thí sinh và phụ huynh, mắt dáo dác tìm chiếc xe Wave quen thuộc. Bố cậu — dáng người gầy, đội mũ bảo hiểm cũ sờn, đã đứng chờ sẵn từ lúc nào, vẫy tay mừng rỡ.

– Bố ơi! Con làm ổn lắm! – Hưng reo lên, cười rạng rỡ.

Bố cậu cũng cười, đôi mắt nheo lại, đầy tự hào. Hưng chạy băng qua đường, chỉ còn vài bước nữa là đến…

“KÉÉÉTTT!!!”

Một tiếng phanh gấp vang lên. Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt.

Chiếc xe máy phóng nhanh từ phía bên kia lao tới, không kịp tránh. Một cú quệt mạnh khiến Hưng văng sang lề đường, lăn mấy vòng rồi nằm gục lại. Chiếc balo rơi tung, bài thi photo, giấy tờ bay tứ tung dưới nắng gắt.

– HƯNGGGG!!! – Bố cậu gào lên, lao đến ôm con vào lòng, tay run run sờ tìm mạch.

Đám đông xúm lại. Người gọi cấp cứu, người giữ tên thanh niên lái xe đang tái mặt hoảng loạn.

Máu rịn từ trán Hưng, khóe miệng cũng đỏ tươi. Nhưng cậu còn thở. Mắt Hưng chớp nhẹ, yếu ớt nói:

– Bố… bài thi… con làm tốt…

Bố cậu gật đầu, nước mắt rơi lã chã:

– Giỏi lắm con… Con cố lên… xe sắp tới rồi!

Tiếng còi xe cứu thương vang vọng từ xa. Hưng được đưa lên cáng. Trong khoảnh khắc cuối trước khi cửa xe đóng lại, bố cậu nắm tay con trai thật chặt, thầm nhủ:

“Dù kết quả thi ra sao, con vẫn là niềm tự hào lớn nhất của bố.”

Ngoài sân trường, gió lặng, trời nắng chang chang, nhưng mọi ánh mắt đều hướng về nơi chiếc xe cấp cứu vừa khuất bóng. Một buổi thi kết thúc. Một giấc mơ vẫn còn dang dở, nhưng không ai bỏ cuộc cả.

Bệnh viện huyện ồn ào, căng thẳng. Bố Hưng đi đi lại lại ngoài phòng cấp cứu, đôi chân đã tê rần nhưng không dám ngồi. Bàn tay ông vẫn còn vấy máu khô của con trai. Bác sĩ vừa vào cách đây 15 phút, nói: “Chấn thương đầu, cần theo dõi. Có thể phải chuyển tuyến nếu có dấu hiệu nặng hơn.”

Tiếng điện thoại reo liên tục. Mẹ Hưng đang khóc nức nở ngoài cổng viện, bạn bè, thầy cô lần lượt gọi hỏi thăm. Tin tức “nam sinh vừa thi xong bị xe máy quệt” lan truyền nhanh chóng trên mạng xã hội và các group học sinh.

Một bác sĩ đẩy cửa bước ra. Ông lập tức lao đến:

– Bác sĩ! Con tôi sao rồi?

– Chúng tôi đã xử lý vết thương, không có xuất huyết nội nghiêm trọng, nhưng em ấy còn yếu, đang theo dõi tri giác. Đêm nay là quan trọng nhất.

Bố Hưng gật đầu như kẻ chết đuối vớ được cọc. Lần đầu tiên trong nhiều năm, ông ngồi phịch xuống ghế nhựa, tay ôm mặt, im lặng.


3 ngày sau.

Hưng vẫn chưa tỉnh. Các bác sĩ nói khả năng cao cậu bị chấn động não nhẹ, nhưng sẽ phục hồi nếu không có biến chứng. Mỗi ngày, bố Hưng đều vào ngồi bên giường bệnh, đọc lại bài thi Văn mà ông lượm về từ sân trường, nhặt từng tờ giấy, vuốt phẳng.

– “Con trai của bố viết hay lắm… Câu cuối con viết là: ‘Gia đình là chốn trở về sau cùng, dù bạn có thành công hay thất bại…’” – ông đọc đến đó, nghẹn ngào.

Bất ngờ, bàn tay bên mép giường động đậy. Một tiếng thều nhẹ:

– Bố…

Ông giật mình nhìn xuống. Hưng đang cố mở mắt, khẽ mỉm cười:

– Con… còn sống không?

– Sống chứ! Con về rồi! – ông nắm lấy tay con trai, nước mắt trào ra.

Mẹ Hưng lao vào phòng, gào lên rồi ôm chầm lấy con, nức nở. Cả phòng bệnh như vỡ òa.


2 tháng sau.

Hưng đã bình phục, chân đi còn chậm nhưng ánh mắt sáng lắm. Cậu nhận giấy báo đậu đại học trong tiếng reo hò của cả nhà. Điều đặc biệt là, bài thi Văn của cậu không chỉ đạt điểm cao, mà còn được trích đăng trên một tờ báo giáo dục vì phần kết quá xúc động.

Ngày nhập học, Hưng đứng trước cổng trường đại học, tay nắm chặt balo, quay lại nhìn bố:

– Bố này… Nếu hôm ấy bố không đón con đúng giờ…

– Thì có người khác đón. Nhưng chỉ có bố mới chờ con từ khi con chưa viết chữ đầu tiên cho đến khi con viết xong cả bài.

Hưng cười. Một vết sẹo mờ trên trán như một dấu tích – không phải của tai nạn, mà là của hành trình trưởng thành. Và trong hành trình đó, có tình yêu không bao giờ vơi của một người cha đứng giữa nắng, đón con mình sau kỳ thi của cả cuộc đời.

 

 

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News