Tôi sinh con đầu lòng mới tròn 3 tháng, sức khỏe yếu, chồng lại đi công tác xa triền miên nên mẹ chồng tôi tình nguyện từ quê lên Hà Nội “trông cháu giúp”. Tôi mừng rơi nước mắt vì nghĩ bà thương cháu, thương con dâu.
Ban đầu mọi chuyện diễn ra rất êm đẹp. Sáng tôi đi làm, bà ở nhà chăm cháu, chiều về vẫn thấy bà ân cần cho cháu ăn, ru ngủ. Tôi luôn để lại đầy đủ bỉm, sữa, thậm chí tích trữ cả tủ lạnh sữa mẹ. Vậy mà chỉ sau một tuần, tôi bắt đầu thấy lạ: sữa bột vừa mua đã vơi nhanh bất thường, bỉm hết sạch dù mới khui bịch.
Tôi hỏi, bà bảo:
— “Cháu tè nhiều, bụng lại yếu, nên thay bỉm liên tục với ăn nhiều sữa.”
Tôi bán tín bán nghi. Cho đến một lần tôi về sớm hơn thường lệ, vừa bước vào cửa đã thấy bà tất tả bỏ một túi bỉm to vào cốp xe máy. Trên xe còn hai hộp sữa công thức gần đầy. Tôi không tin vào mắt mình.
Tôi lặng lẽ theo dõi. Hóa ra ngày nào bà cũng tranh thủ lúc tôi đi làm, gom bỉm sữa mang sang nhà anh chồng – tức anh trai của chồng tôi – cách đó hai con phố. Họ cũng có con nhỏ, nhưng hoàn cảnh nghèo khó hơn. Vợ anh ta thất nghiệp, nhà lại mới xây còn nợ ngân hàng.
Tối đó, tôi không còn kìm được:
— “Mẹ à, mẹ thương cháu nội thì thương cho trọn. Nhà người ta túng thiếu thì cũng phải tự lo cho con họ. Con đây cũng đâu dư giả. Con mới sinh, đi làm sớm, thức đêm thức hôm vắt sữa, không phải để nuôi con của người khác!”
Mẹ chồng tôi trừng mắt:
— “Thì là cháu chắt nhà này cả, khác gì nhau? Nhà thằng cả nó đang khổ, không giúp thì ai giúp? Mày sống ích kỷ thế à?”
Tôi tức đến nghẹn họng.
— “Vậy con hỏi mẹ, con gái mẹ sinh con mà bị lấy hết đồ dùng như thế, mẹ có chịu nổi không? Mẹ ở đây là giúp con, hay là để con lo thêm gánh nặng?”
Mâu thuẫn đẩy lên đỉnh điểm khi tôi bắt gặp con tôi hăm tã nặng, khóc đỏ cả người vì mặc bỉm dỏm – loại rẻ tiền tôi không hề mua. Tôi nhìn con, vừa xót vừa giận. Bỉm tốt mẹ mang cho cháu khác, còn cháu nội ruột của bà thì mặc bỉm rẻ tiền chợ đen?
Tôi dứt khoát mời mẹ chồng về quê. Bà mắng tôi vô ơn, không biết điều. Tôi chỉ nói một câu:
— “Nếu giúp mà khiến con tôi thiệt thòi, thì con xin phép không cần.”
Từ đó, tôi vừa đi làm vừa thuê người trông cháu, vất vả thật, nhưng ít ra tôi biết từng giọt sữa, từng cái bỉm con tôi dùng là vì nó xứng đáng. Và tôi thề, con tôi sẽ không lớn lên trong sự “chia sẻ” méo mó như thế.