Mỗi buổi sáng, khi ánh nắng vừa kịp hong khô những giọt sương trên dây phơi trước hiên, tôi đều phát hiện một điều kỳ lạ: lại thiếu một chiếc áo. Ban đầu là áo ngủ, rồi đến áo thun, áo sơ mi, thậm chí có hôm mất cả chiếc váy ngủ mỏng tang tôi mới mua. Tôi cứ ngỡ có con mèo hoang hay đám trẻ con nào đó nghịch ngợm… Nhưng mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ.
Tôi kể với chồng. Anh chỉ cười khẩy:
— Chắc gió bay. Phơi cho chắc vào.
Tôi bắt đầu thấy lạnh gáy. Dây phơi ở trong sân, có rào. Làm sao mà gió “bay” đi được mỗi một chiếc, lại toàn đồ của tôi?
Một đêm, tôi lén đặt một chiếc camera nhỏ ở cửa sổ phòng bếp — nơi có thể quay toàn cảnh sân phơi.
Sáng hôm sau, tôi mở video lên. Tim tôi như thắt lại.
Là bố chồng tôi.
Ông đi chân trần, lén lút như một bóng ma. Tay ông run run lần từng chiếc áo. Rồi ông dừng lại, cầm lên chiếc váy ngủ màu kem mà tôi mới giặt tối qua. Ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào lớp vải mỏng như thể… đang hồi tưởng điều gì. Rồi ông gấp gọn, nhét vào túi áo, rón rén quay vào trong.
Tôi chết sững.
Tối hôm đó, tôi đưa đoạn video cho chồng xem. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, sắc mặt chuyển dần sang trắng bệch. Không nói một lời, anh đứng bật dậy lao vào phòng bố, đập cửa:
— Bố! Bố làm cái gì với đồ vợ con vậy?
Cánh cửa bật mở. Ông không cãi. Ông chỉ lẳng lặng mở tủ quần áo. Bên trong, một ngăn riêng chất đầy quần áo cũ của tôi — từ những ngày đầu tôi mới về làm dâu.
— Tao… tao chỉ giữ lại như báu vật
Tôi lặng người. Trong ánh đèn vàng nhạt của phòng bố, bầu không khí đặc quánh lại. Không phải ghê tởm, mà là đáng sợ. Một người đàn ông cả đời nghiêm khắc, không một lời cợt nhả, lại đang bí mật giữ từng mảnh vải của con dâu như báu vật.
Từ hôm đó, tôi dọn về nhà ngoại. Gia đình chồng thì náo loạn. Bố chồng tự khóa cửa không ra khỏi phòng suốt mấy ngày. Còn tôi, mỗi lần đứng trước dây phơi, vẫn thấy rùng mình… như có ai đó đang lặng lẽ dõi theo từ phía sau.