×
×

Ngày cưới tôi, vợ cũ xuất hiện với bộ đồ kỳ cục, không ngờ đó lại là thứ “h;;ủ;;y h;;o;ạ;i” cuộc hôn nhân mới của tôi chỉ sau 1 tháng

Tôi cưới vợ lần hai sau 2 năm ly hôn. Mối tình cũ tan vỡ trong lặng lẽ, không oán trách, không kiện tụng. Tôi và vợ cũ chia tay văn minh, ít người biết nguyên nhân thật sự, kể cả người vợ hiện tại.

Ngày cưới, tiệc tổ chức tại một nhà hàng sang trọng, khách mời đều là họ hàng hai bên và bạn bè thân thiết. Mọi thứ suôn sẻ cho đến khi… cô ấy xuất hiện.

Vợ cũ của tôi. Nhưng không ai nhận ra ngay. Cô ấy mặc một bộ đồ dị hợm: chiếc váy đỏ rách rưới, đi chân trần, tóc xõa rối bù như nhân vật trong phim kinh dị. Ai nấy đều sửng sốt.

Bảo vệ ngăn lại, nhưng cô ấy nói rõ tên tôi, giọng điềm tĩnh đến rợn người:

“Tôi là vợ cũ của chú rể. Tôi đến tặng quà cưới.”

Mọi ánh mắt đổ dồn. Vợ tôi thì tái mặt. Tôi đứng chết lặng.

Cô ấy bước lên sân khấu, đưa cho tôi một hộp quà bọc giấy đen. Tôi không dám mở. Nhưng cô ấy thì nhẹ nhàng tháo nơ, trước mặt hàng trăm người.

Bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng… đẫm máu. Và một tờ giấy xét nghiệm ADN.

Giọng cô ấy vang lên, rõ ràng từng chữ:

“Đây là kết quả ADN của đứa bé mà tôi từng nói là của anh. Lúc đó, anh bảo không tin, bắt tôi bỏ thai vì cho rằng tôi phản bội. Nhưng đứa bé là của anh. Cái áo này… là thứ anh đã mặc hôm đẩy tôi ngã xuống cầu thang khi tôi cầu xin được giữ lại con.”

Toàn bộ khán phòng lặng như tờ. Vợ tôi run rẩy nhìn tôi, lùi lại từng bước.

Tôi định cãi, nhưng cô ấy đưa ra một đoạn video quay từ camera giấu kín. Cảnh tôi giằng co, đẩy ngã. Không thể chối cãi.

Sau hôm đó, tôi bị gia đình vợ mới cắt đứt liên lạc. Cô ấy bỏ về nhà mẹ. Một tháng sau, đơn ly hôn được gửi đến. Không giải thích. Không tiếc nuối.

Tôi tưởng mình có thể bắt đầu lại. Không ngờ, quá khứ lại là thứ “kết liễu” chính mình, ngay trong ngày tưởng như hạnh phúc nhất.

Sau ngày cưới trở thành ngày vạch mặt, tôi mất trắng.

Vợ mới bỏ đi, gia đình cô ấy cắt đứt toàn bộ liên lạc. Công việc cũng rơi vào địa ngục vì đoạn clip kia lan ra như virus – chẳng ai muốn hợp tác với một kẻ từng đẩy vợ ngã khi mang thai.

Tôi sống lặng lẽ, thuê một căn phòng trọ tồi tàn ở ngoại thành. Mỗi tối, tôi ngồi nhìn chiếc áo sơ mi đẫm máu mà cô ấy từng trả lại. Nó vẫn còn vết khô thẫm màu nâu đỏ, lẫn mùi tanh của tội lỗi.

Có lúc tôi muốn chết. Nhưng đúng lúc ấy… cô ấy lại xuất hiện một lần nữa.


Lần này, không phải với chiếc váy đỏ. Mà là trong bộ vest đen, đứng trước mặt tôi trong phiên tòa dân sự.

Cô ấy đâm đơn kiện – không phải vì tiền, mà vì danh dự. Cô nói rõ:

“Tôi không muốn anh vào tù. Tôi chỉ muốn cả xã hội biết, đằng sau vẻ ngoài tử tế kia là một kẻ từng chối bỏ máu mủ và huỷ hoại một sinh linh.”

Tôi không dám ngẩng lên. Nhưng tôi biết, đằng sau đôi mắt tưởng như bình thản kia là nỗi đau cô giữ suốt 2 năm – giờ mới dần hé mở.


Đến đây, tôi tưởng mọi thứ đã đến đáy. Nhưng không. Sự trừng phạt tồi tệ nhất… lại đến từ chính người thân của tôi.

Mẹ tôi – người từng khăng khăng bênh vực tôi, gọi cô ấy là “con đàn bà dối trá”, đã ngã quỵ khi biết sự thật. Bà không đến thăm tôi nữa. Bà gửi đúng một lá thư:

“Mẹ từng ẵm đứa bé ấy trong giấc mơ. Nó không nói gì. Chỉ nhìn mẹ. Mẹ không biết cháu là ai cho tới khi thấy kết quả xét nghiệm trên báo. Từ nay, mẹ coi như không có đứa con trai như con.”


Rồi đến bạn bè. Những người từng vỗ vai tôi chúc mừng ngày cưới, giờ tránh mặt. Tôi thành gã đàn ông bị nguyền rủa.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tôi và… lời nguyền câm lặng mang hình hài một đứa bé chưa từng được chào đời.

Tôi thử viết thư xin lỗi. Gửi cô ấy. Nhưng không có hồi âm. Cho đến một ngày…


Tôi nhận được một tấm thiệp.

Không phải giấy triệu tập, không phải thư nặc danh.

Mà là thiệp mời đến đám cưới.

Tên cô dâu: chính là cô ấy.
Tên chú rể: một người đàn ông mà tôi chưa từng nghe.

Phía dưới, dòng chữ in nghiêng:

“Tôi đã tha thứ cho anh. Nhưng tôi không bao giờ quên.”


Tôi đọc đi đọc lại. Rồi hiểu ra…

Tha thứ không phải để tôi được bình yên. Mà để cô ấy được bước tiếp.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News