Sau đám tang ông nội, không khí trong gia đình bỗng trở nên căng như dây đàn. Ông nội là người đàn ông uy quyền, khắt khe nhưng công bằng. Trước khi mất, ông đã nhiều lần nói với các con:
“Cha không có nhiều tài sản, chỉ còn chiếc lắc vàng của bà nội để lại, và bản di chúc cha đã viết sẵn, cất kỹ.”
Chiếc lắc ấy là kỷ vật duy nhất của bà nội – một món đồ có giá trị không chỉ bằng vàng ròng mà còn bằng máu, nước mắt và ký ức. Tất cả con cháu đều biết nó sẽ được trao cho người ông nội tin tưởng và yêu quý nhất – đứa cháu gái út tên Linh, người chăm sóc ông những năm cuối đời.
Sau đám tang, cả nhà họp mặt tại nhà bác cả – người con trai trưởng, để mở di chúc. Nhưng kỳ lạ thay, bác cả lại nói bằng giọng lạnh lùng:
“Tôi tìm khắp nhà rồi, không có di chúc nào cả. Cũng chẳng thấy chiếc lắc vàng nào. Có thể ông già lẫn rồi, chứ có để lại gì đâu.”
Cô út ngờ vực. Linh thì lặng người. Cô nhớ rõ ràng, ông nội từng dặn:
“Sau khi cha mất, cháu vào căn phòng nhỏ bên trái, ngăn kéo dưới cùng trong tủ, sẽ thấy hộp gỗ đỏ.”
Nhưng khi vào kiểm tra, chiếc tủ ấy trống rỗng.
Tin đồn lan trong dòng họ: “Bác cả đã lục lấy trước cả khi tang lễ diễn ra”. Không ai dám nói to, nhưng ánh mắt thì đổ dồn về phía bác cả – lạnh lùng, kín tiếng, và tham vọng.
Một tối, Linh lén quay lại căn nhà cũ của ông nội – nơi nay đã bị khóa lại. Cô phát hiện cửa sổ phía sau vẫn còn kẽ hở. Lục lọi trong căn phòng cũ, cô phát hiện vết cậy tủ, và dưới nền gạch có dấu hiệu từng bị đào lên rồi lấp lại.
Cô báo cho ba mình – chú Hai. Họ quyết định âm thầm mời luật sư và công an đến kiểm tra vì đây có thể là hành vi chiếm đoạt di sản.
Sự thật phơi bày: trong két sắt bí mật ở nhà bác cả, người ta tìm thấy bản di chúc gấp gọn và chiếc lắc vàng nằm trong hộp gỗ đỏ – đúng như lời ông nội dặn.
Trong di chúc, ông viết rõ:
“Chiếc lắc trao lại cho cháu Linh – người duy nhất ở bên chăm sóc ta đến ngày cuối. Tài sản đất đai chia đều cho các con, riêng trưởng nam không được độc chiếm.”
Bác cả bị cả dòng họ lên án, danh tiếng tan nát. Còn Linh, cô chỉ khóc. Không phải vì lấy lại được chiếc lắc, mà vì sự thật được sáng tỏ – ông nội luôn công bằng và yêu thương cô thật lòng.
Và chiếc lắc ấy – cuối cùng lại nằm trên tay một người xứng đáng.