×
×

Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập vào lúc 6 giờ sáng. Lan cho;à;ng t;ỉnh, tay với lấy điện thoại vì có người lại đến tìm chồng cô

Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập vào lúc 6 giờ sáng. Lan choàng tỉnh, tay với lấy điện thoại, chưa kịp mở khóa đã nghe tiếng mẹ chồng gọi vọng từ tầng dưới:

– Lan ơi, có người đến tìm chồng con!

Lan vội mặc áo khoác, chạy xuống. Trước cửa, một người phụ nữ đứng tuổi, dáng vẻ lam lũ, mặt đỏ phừng phừng. Bên cạnh là một cô gái đang ôm bụng bầu, tay xách túi nylon đựng mấy bộ đồ cũ. Cô gái cúi đầu, không nói gì. Người phụ nữ kia thì hét lên:

– Đây! Đây là cái thứ thư ký mà chồng cô ngủ với! Có bầu năm tháng rồi đấy! Giờ tính sao?

Lan đứng khựng lại. Tim đập dồn, máu dồn lên mặt. Mẹ chồng lắp bắp:

– Có nhầm không ạ? Nhà tôi tử tế, sao lại…

– Tử tế? – người phụ nữ đập mạnh tay vào cánh cổng sắt – Nó không tử tế thì con gái tôi giờ sao ra nông nỗi này? Nó không phải đứa chơi bời! Nó đi làm cho chồng cô, rồi bị dụ dỗ, giờ thì đổ đống!

Lan quay sang chồng – Hùng – lúc này đang từ trên lầu bước xuống, mặt cắt không còn giọt máu. Anh ta lắp bắp:

– Mẹ… mẹ Kiều… sao lại… lên đây?

– À, ra là không chối à? – bà mẹ kia gằn giọng – Tốt! Hôm nay tao lên đây không phải để năn nỉ. Tao lên để đòi công bằng cho con tao. Giờ là cưới hay đền?

Không khí đặc quánh. Mẹ chồng Lan run rẩy, tay bấu vào cầu thang. Bà nói nhỏ như sắp khóc:

– Mày… mày nói cái gì đi, Hùng?

Kiều – cô thư ký – cuối cùng cũng ngẩng mặt lên. Gương mặt trẻ, non nớt, ánh mắt vừa sợ hãi vừa tủi nhục:

– Cháu không muốn làm rùm beng… Cháu chỉ muốn anh ấy chịu trách nhiệm với con…

Lan như rơi xuống vực. Những mảnh ký ức rời rạc ùa về – những lần Hùng về muộn, những tin nhắn lén xóa, những cuộc họp “qua đêm”. Cô quay sang chồng, giọng rít lên:

– Anh còn gì để nói không?

Hùng cúi gằm mặt, không nói gì. Mẹ Kiều quẳng túi đồ xuống đất:

– Tao cho tụi bây hai ngày. Hoặc là cưới, hoặc là ra tòa. Đừng tưởng quê thì dễ bắt nạt!

Nói rồi bà kéo con gái vào ngồi ngay ở phòng khách. Họ ngồi đó như một bản án sống. Lan đứng như hóa đá, nước mắt không rơi nổi. Trong đầu cô chỉ vang lên một câu duy nhất:

“Làm sao người mình từng tin tưởng đến mức giao cả đời lại có thể phản bội một cách bẩn thỉu đến thế?”

Buổi sáng hôm ấy kéo dài như cả một đời. Lan đứng lặng ở cầu thang, ánh mắt như chết lặng. Mẹ chồng thì ngồi ôm đầu ở mép ghế, còn Hùng – người chồng mà cô từng tin tưởng tuyệt đối – vẫn cúi mặt như đứa trẻ phạm lỗi. Chỉ có hai mẹ con người phụ nữ quê ấy là thản nhiên. Họ đã quen với việc phải đi đòi lại công bằng bằng tiếng hét, bằng mặt dày, bằng sự chịu đựng.

Buổi trưa, Lan lên phòng, đóng cửa. Cô mở tủ, lấy bức ảnh cưới, ngồi nhìn thật lâu. Trong ảnh, Hùng cười tươi như nắng, tay ôm eo cô thật chặt. Hồi đó, anh dịu dàng, biết chiều cô, biết lắng nghe. Vậy mà từ lúc có Kiều, anh thay đổi dần. Nhưng Lan đã quá mệt, quá tin, quá bận rộn với công việc và lo cho gia đình nhỏ để nhận ra sớm hơn.

Điện thoại rung. Tin nhắn từ bạn thân:
“Nghe tin rồi. Có cần tớ qua không?”

Lan không trả lời. Cô không biết mình cần gì. Chỉ biết mình không thể ngủ chung giường với một người đã để người khác có con. Và càng không thể chịu cảnh sống chung ba người – chồng, vợ và nhân tình có bầu.

Buổi chiều, Lan gọi mẹ đẻ. Bà im lặng rất lâu, rồi nói:

– Mẹ không bảo con phải tha thứ. Nhưng con phải mạnh, và tỉnh. Nếu ly hôn, thì đừng quay đầu. Còn nếu ở lại, thì phải sống cao hơn họ, chứ đừng sống bằng hận.

Lan gật đầu, không khóc.

Tối hôm đó, cô xuống nhà. Mẹ con Kiều vẫn ngồi, ăn cơm như người trong nhà. Hùng nhìn thấy Lan thì đứng dậy, giọng run run:

– Anh… xin lỗi… Anh không ngờ mọi chuyện thành ra thế này. Anh sai. Anh ngu. Anh chịu mọi trách nhiệm.

Lan nhìn anh, ánh mắt sắc như dao:

– Trách nhiệm? Thế bây giờ anh muốn sao? Cưới cô ấy? Hay xin tôi tha thứ để sống cả ba?

Hùng ú ớ. Kiều cúi mặt. Mẹ Kiều thì đập bát xuống:

– Nó có bầu, thì nó là vợ! Còn cô không muốn sống, thì ra đi cho êm chuyện!

Lan bật cười, một tiếng cười khô khốc:

– Tôi không giành chồng. Nhưng tôi cũng không ra đi trong nhục nhã. Hai người lên đây bắt vạ như đi đòi nợ, rồi đòi danh phận? Cứ thử xem tòa phân xử thế nào!

Cô quay sang Hùng:

– Tôi sẽ ly hôn. Nhưng anh không được trắng tay. Tôi sẽ đòi đủ. Nhà này có phần tôi. Tiền tiết kiệm, xe, mọi thứ – chia đôi. Còn con anh, tùy tòa quyết định. Anh từng chọn phản bội, giờ anh phải chọn cách trả giá.

Hùng sụp xuống, ôm mặt.

Lan quay lưng, bước lên phòng.

Đêm ấy, lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô ngủ được một giấc sâu. Không vì quên đau, mà vì cô đã chọn: không tha thứ, không nhường nhịn, và không im lặng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News