×
×

Tôi s;ố;c khi tìm được kết quả x;ét ngh;iệ;m A;D;N không cùng huy;ế;t th;ố;ng của chồng và con dù tôi không hề ph;;ản b;;ội

Bên trong là kết quả xét nghiệm ADN giữa chồng tôi và bé Bi. Kết luận: Không cùng huyết thống.

Ngày mẹ chồng mất, tôi khóc nhiều hơn cả chồng tôi, không phải vì quá thương, mà vì… hụt hẫng. Tôi cảm giác như có điều gì đó chưa kịp nói, chưa kịp hiểu, mà người duy nhất biết rõ thì đã mang theo xuống mộ.

Bà là người phụ nữ kỳ lạ, it nói, khó gần, nhưng rất mực thương cháu. Từ ngày tôi sinh bé Bi, bà gần như gác hết mọi việc, dọn về chăm từng bữa sữa, từng giấc ngủ. Đến mức có lúc tôi còn ghen tị vì tôi là mẹ nó, mà lại cảm thấy lạc lõng trong chính căn nhà của mình.

Chồng tôi thì bận bịu làm ăn, đi sớm về muộn. Có tháng chỉ gặp con vài lần. Tôi trách, anh bảo: ” Mẹ đã lo hết rồi. Em cứ nghỉ ngơi, chăm bản thân đi”. Nghe thì có vẻ thương vợ nhưng dần dà, tôi thấy mình như người ngoài cuộc. Mọi quyết định về con, từ mũi tiêm đến trường lớp đều qua tay bà. Tôi chỉ biết đi theo 1 cách vô tri mà đến chính tôi cũng không nhận ra.

Mẹ chồng qua đời, tôi sốc khi tìm được kết quả xét nghiệm ADN không cùng huyết thống của chồng và con dù tôi không hề phản bội- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Nhưng tôi nín nhịn. Vì nghĩ, ít ra cũng là bà nội, là máu mủ. Chuyện chỉ bắt đầu thay đổi sau đám tang.

Mấy ngày sau khi bà mất, tôi dọn dẹp lại phòng của bà. Trong một hộc tủ khóa kỹ, tôi tìm thấy một phong bì màu nâu đã ngả vàng. Bên trong là kết quả xét nghiệm ADN giữa chồng tôi và bé Bi. Kết luận: Không cùng huyết thống.

Tôi chết lặng. Đầu óc quay cuồng. Tôi không hiểu. Tôi sinh con, mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày, không thể có sai sót được. Nhưng rõ ràng tên chồng tôi nằm trên tờ giấy kia.

Tôi lập tức đưa bé Bi đi xét nghiệm lại. Lần này là tôi và con. Kết quả: Cùng huyết thống.

Tôi cầm hai tờ giấy, lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt. Vậy nếu tôi là mẹ ruột, mà chồng tôi không phải cha ruột, thì… đứa bé này là kết quả của điều gì?

Tôi không nhớ mình từng phản bội, không có chuyện trao nhầm con ở bệnh viện, vì hôm đó tôi sinh thường, ở bệnh viện tư mọi thứ tôi đều nhớ rõ.

Nếu tờ giấy xét nghiệm kia rơi vào tay chồng tôi sẽ thế nào, nghĩ vậy tôi chủ động công khai với anh ấy, hỏi cho rõ ngọn ngành.

Chồng tôi khi biết chuyện thì chỉ im lặng, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Hóa ra anh đã biết tất cả nhưng giấu tôi. Anh bảo lúc đầu mẹ chồng không ưa tôi vì bà nhắm cho anh người khác. Sau khi tôi sinh Bi thì bà đã đỡ thành kiến với tôi hơn. Đó là lý do bà dồn hết tâm huyết vào cháu nội nhưng không cho tôi tham gia ý kiến nhiều.

Rồi cái lần bà bị ngã, tâm lý thất thường, nhớ nhớ quên quên lại hay suy diễn, bà luôn cho rằng sự xuất hiện của tôi khiến bà mất vị trí quan trọng trong ngôi nhà này. Rồi bà nói chuyện với ai đó, họ xui bà làm giả kết quả ADN lấy cớ ép tôi ly hôn. Chồng tôi phát hiện ra nên có tranh cãi gay gắt, chẳng hiểu sao bà vẫn giữ lại tờ kết quả đó.

Tôi suy sụp vô cùng, không nghĩ mẹ chồng lại ghét mình đến vậy. Tôi phải làm sao để đối diện với cảm xúc này đây? Dù bà đã mất nhưng thật sự tôi không còn tâm trạng để hương khói hàng ngày nữa.

Tôi quyết định liên hệ với bệnh viện, gửi đơn yêu cầu điều tra chính thức vụ tráo nhầm trẻ sơ sinh. Phải mất nhiều tuần, cùng vô vàn giấy tờ, ký ức và cả nước mắt, cuối cùng bệnh viện cũng lần ra được danh tính của đứa trẻ còn lại – con ruột của tôi.

Con trai tôi – con ruột, hiện đang sống với gia đình nhà họ Trần, cách tôi gần 200km. Cậu bé tên là Minh Khang, được người cha – một người đàn ông trung niên góa vợ, nuôi dạy từ lúc lọt lòng. Khi tôi gọi điện cho ông ấy và kể lại tất cả, ông im lặng rất lâu. Sau cùng, ông chỉ nói một câu khiến tôi nghẹn ngào:

“Tôi đã từng mất vợ trong ngày đứa bé chào đời. Nếu mất thêm nó, tôi không sống nổi.”

Chúng tôi quyết định gặp nhau.

Hôm đó, tôi đưa bé Bin – đứa trẻ tôi nuôi nấng 5 năm qua – đến một công viên. Ở đó, tôi nhìn thấy Minh Khang – con ruột của tôi, khuôn mặt nó có nét giống tôi đến kỳ lạ: ánh mắt, dáng mũi, cả kiểu cười nhăn trán. Trái tim tôi nhói lên. Tôi muốn chạy đến ôm con vào lòng, nhưng đôi chân lại không thể nhấc nổi.

Còn bé Bin – khi nhìn thấy Minh Khang – lại chạy đến nắm tay bạn một cách tự nhiên, như đã quen biết từ kiếp nào. Hai đứa trẻ ngồi chơi với nhau, cười vang, vô tư đến đau lòng.

Người đàn ông kia tiến đến, nhìn tôi.

“Cô có muốn đưa con về không?”
Tôi không trả lời được. Nước mắt tôi tuôn trào.

Chồng tôi – sau tất cả – cũng đến. Anh bế bé Bin lên, ôm vào lòng, rồi cúi đầu với người đàn ông kia.

“Con trai tôi… không phải do tôi sinh ra. Nhưng nó là con tôi. Và tôi sẽ không buông tay.”

Chúng tôi thỏa thuận. Không ai tách rời hai đứa trẻ. Tôi và người đàn ông họ Trần quyết định để hai bên cùng nuôi dạy con – để cả hai đứa đều có cha mẹ trọn vẹn.

Chuyện tôi từng nghĩ là bi kịch, nay hóa thành sợi dây liên kết hai gia đình – từ nỗi mất mát đến tình thương vô điều kiện.

Nhiều đêm, tôi vẫn nhìn bé Bin ngủ say, lòng nghẹn ngào. Con không phải máu mủ tôi – nhưng là máu mủ của trái tim. Và bé Minh Khang – con ruột tôi – đã bước vào cuộc đời tôi muộn màng nhưng đầy ân sủng.

Có những sự thật khiến ta rơi xuống tận đáy vực. Nhưng nếu trái tim còn đủ yêu thương, ta sẽ lại đứng dậy – và bước đi, cùng những đứa trẻ, những mảnh vỡ, những yêu thương – để viết tiếp một hành trình mới, đầy bao dung.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News