Trong không gian lộng lẫy của tiệc cưới, tôi khoác chiếc váy trắng muốt, tay nắm chặt bó hoa cưới, miệng cười rạng rỡ chào đón từng vị khách. Chồng tôi — Tuấn — đứng cạnh, chỉnh lại cà vạt, ánh mắt rạng ngời hạnh phúc. Mẹ chồng tôi, bà Mai, người phụ nữ sắc sảo, đang rảo bước chào hỏi họ hàng, luôn miệng tự hào:
— Con trai tôi chọn đúng người rồi, ngoan hiền, lại có học!
Tiệc cưới đang đến hồi náo nhiệt, tiếng MC vang lên giới thiệu màn cắt bánh. Đèn chiếu sáng sân khấu bật lên. Tuấn nắm tay tôi bước lên, nhưng chưa kịp cầm dao thì…
— Bố ơi!
Một giọng trẻ con cất lên, lạc lõng giữa tiếng nhạc. Tất cả quay lại.
Một cậu bé chừng 7-8 tuổi, mặc áo sơ mi trắng, gương mặt nhễ nhại mồ hôi, từ cửa chính đi thẳng vào. Cậu bé giơ một bức ảnh cũ lên cao.
— Bố ơi, sao bố cưới người khác mà không nói với con? Mẹ bảo hôm nay con phải đến gặp bố.
Không khí đông cứng lại. Tuấn chết sững, bàn tay đang nắm tay tôi buông thõng xuống. Mẹ chồng tôi từ xa chạy lại, sắc mặt trắng bệch.
— Cái… cái gì vậy? Thằng bé này là ai?
Tôi đứng đó, như hóa đá.
Cậu bé tiếp tục:
— Con là Bin. Mẹ con là cô Linh, bố nhớ không? Bố bảo sẽ đón con sau khi bố ổn định mà?
Tôi quay sang nhìn chồng mình — giờ phút này anh không còn giấu được ánh mắt kinh hãi và tội lỗi. Anh bước xuống bậc sân khấu, giật bức ảnh từ tay thằng bé. Bức ảnh là hình Tuấn đang bế đứa bé khi nó mới sinh, bên cạnh là một người phụ nữ lạ, ánh mắt mệt mỏi nhưng đầy hạnh phúc.
— Sao… chuyện này là sao, Tuấn? — tôi run rẩy hỏi.
Tuấn không trả lời. Nhưng mẹ chồng tôi thì hét lên:
— Cái con Linh đó? Chẳng phải mẹ đã bắt anh chấm dứt từ lâu rồi sao? Nó sinh con thật à?
— Mẹ biết? — tôi quay ngoắt về phía bà.
Bà Mai ngập ngừng, rồi sững sờ lùi lại một bước, rõ ràng không ngờ chuyện bị phanh phui giữa chốn đông người như thế này.
— Mẹ tưởng nó phá thai rồi… — bà lẩm bẩm, rồi nhìn con trai đầy trách móc — Mày giấu mẹ, mày không đi xét nghiệm ADN à?
Tuấn gào lên:
— Con cũng tưởng nó nói dọa thôi! Con không nghĩ…
Tôi lùi lại. Mọi ánh mắt dồn hết về phía chúng tôi. MC lúng túng xin tạm dừng chương trình. Dưới sân khấu, quan khách xì xào, chụp điện thoại lia lịa.
Một cái đám cưới trong mơ đã hóa thành một vở kịch bi kịch giữa đời thực.
Cậu bé vẫn đứng đó, lặng lẽ, đôi mắt ngân ngấn nước, thì thầm:
— Con nhớ bố lắm…
Tôi buông bó hoa, quay bước đi giữa tiếng gọi của mẹ chồng, của Tuấn, của một buổi lễ cưới không bao giờ kết thúc trọn vẹn. Và đằng sau tôi, một cơn giông dữ dội bắt đầu giáng xuống gia đình họ — những người đã dựng nên một bức tranh hoàn hảo, mà quên mất rằng góc khuất thì không thể giấu mãi được.
Tôi trở về nhà bố mẹ đẻ ngay trong đêm, bỏ lại sau lưng váy cưới, tiệc rượu và cả một mối tình tôi từng tin là vững chắc. Cả đêm tôi không ngủ. Trong đầu tôi chỉ hiện lên gương mặt ngây thơ của cậu bé tên Bin cùng tiếng hét tuyệt vọng của mẹ chồng: “Mẹ tưởng nó phá thai rồi!”
Mấy ngày sau, Tuấn tìm đến.
Anh không gõ cửa, chỉ đứng dưới mưa như một cái bóng.
Tôi xuống mở cửa, lạnh lùng hỏi:
— Anh còn gì để nói?
Anh dúi vào tay tôi một tờ giấy: kết quả xét nghiệm ADN.
Bin đúng là con anh. Không cần thêm lời nào nữa.
— Anh xin lỗi. Anh… anh thực sự không biết Linh đã sinh. Anh định chia tay cô ấy từ trước khi biết em… Nhưng cô ấy đột ngột biến mất, anh cứ nghĩ mọi thứ kết thúc rồi…
— Còn mẹ anh? — tôi cắt lời — Bà biết. Bà ép cô gái đó bỏ con, còn nói dối tôi về anh. Anh để mặc hết?
Tuấn im lặng. Gương mặt anh tái nhợt, không còn vẻ tự tin, hào hoa trong ngày cưới. Chỉ còn một người đàn ông vừa mất đi tất cả.
— Giờ em muốn gì? Anh sẽ làm gì cũng được…
Tôi nhìn anh rất lâu. Rồi nói:
— Em không chia tay vì anh có con riêng. Em chia tay vì em không muốn mình trở thành một người mẹ kế bất đắc dĩ trong một gia đình đầy rối ren, trong khi sự thật thì ai cũng giấu, ai cũng giả vờ tử tế.
Tuấn nghẹn ngào. Tôi khép cửa lại, như khép lại một chương đời.
Một tháng sau.
Tôi bất ngờ nhận được một tin nhắn:
“Cảm ơn cô đã từ bỏ. Con trai tôi không cần một người mẹ ghẻ đa nghi như cô.”
Là mẹ chồng cũ. Bà không hề ăn năn. Tôi không trả lời.
Nhưng rồi, một hôm, tôi gặp lại Bin trước cổng trường. Thằng bé nhận ra tôi, chạy đến:
— Cô ơi, cô còn giận bố cháu à? Bố cháu dạo này buồn lắm. Cháu cũng buồn…
Tôi ngồi xuống, vuốt tóc thằng bé.
— Cháu không có lỗi gì cả, Bin à. Cháu rất ngoan. Cháu là điều tốt đẹp nhất trong chuyện này, cháu biết không?
— Nhưng bố cháu bảo… không được nói chuyện với cô nữa…
Tôi cười buồn:
— Vậy cháu cứ coi như hôm nay là lần cuối mình gặp nhé. Cô chúc cháu sau này lớn lên mạnh mẽ và hạnh phúc.
Thằng bé gật đầu, quay đi. Còn tôi, lần đầu tiên thấy lòng mình nhẹ bẫng.
Đám cưới bị hủy, váy cưới chưa kịp trả, nhưng may là trái tim tôi đã kịp học cách buông bỏ.
Có những tình yêu kết thúc không vì hết yêu, mà vì người ta không thể sống với một sự thật bị bọc đường mãi mãi.
Còn tôi, từ nay, không cần trở thành cô dâu của ai… cũng vẫn có thể sống hạnh phúc như một nữ hoàng của chính đời mình.