Tôi sống trong một căn nhà nhỏ với khu vườn sau đầy rau xanh và hoa trái – là cả niềm tự hào của tôi sau bao năm vun trồng. Nhưng rồi, cái yên bình ấy biến mất kể từ khi nhà hàng xóm mới xây lại công trình phụ.
Họ kéo đường ống nước thải ra phía sau, và từ hôm đó, mỗi lần họ giặt giũ hay tắm rửa, dòng nước đục ngầu, sủi bọt xà phòng, lại lén lút chảy thẳng sang vườn tôi. Rau bắt đầu úa, đất bốc mùi, giun dế không còn – cả khu vườn như đang hấp hối.
Tôi nhắc khéo – không một lần, mà đến năm, bảy lần. Khi thì nhẹ nhàng:
“Anh ơi, chắc nước bên nhà chảy nhầm sang vườn em rồi…”
Khi thì cứng rắn hơn:
“Làm ơn sửa lại đường ống, vườn em hỏng hết rồi.”
Nhưng câu trả lời luôn là một nụ cười nhạt: “Ừ để anh xem lại”, rồi… không có gì thay đổi.
Tôi chịu đựng, cố gắng giữ hòa khí xóm làng. Cho đến một ngày…
Hôm đó trời mưa tầm tã. Cơn mưa kéo dài như ông trời cũng tức giận thay cho tôi. Và rồi, đường ống xả thải bên nhà họ bị vỡ.
Dòng nước thối tràn ngược lên ngay sân nhà họ, ngập vào tận cửa. Mùi hôi tanh khiến cả xóm nhao nhao bịt mũi. Những vết bẩn loang lổ khiến chiếc sân lát gạch nhà họ trông như một bãi rác nhỏ. Tôi nhìn thấy họ cuống cuồng xả nước, lấy bao cát chắn, lấy chổi hì hục quét. Nhưng vô ích – nước thải không dễ gì kiểm soát khi đã “quen đường”.
Chiều hôm đó, họ gõ cửa nhà tôi, lần đầu tiên với thái độ khẩn khoản:
“Chị ơi… cho bọn em xin lỗi. Ngày mai thợ đến, bọn em sửa lại hết.”
Tôi chỉ gật đầu, không nói gì. Còn vườn rau của tôi – tôi biết mình sẽ mất thêm vài tháng để phục hồi nó. Nhưng ít ra, sự nhẫn nhịn cuối cùng cũng có tiếng nói.
Tôi học được một điều: có những bài học con người chỉ thấm thía khi chính họ phải ngửi mùi nước thải của mình.
Tôi không phải người thích gây chuyện. Nhưng khi bị dồn ép đến mức đất vườn hóa mục, rau cỏ chết héo, lời nói bị xem nhẹ… thì sự nhẫn nhịn cũng đến lúc cạn.
Sau ngày nước thải tràn vào sân họ, tôi vẫn giữ im lặng. Nhưng đêm hôm đó, tôi cầm đèn pin, đội nón, đi ra phía sau. Tôi cẩn thận đào rãnh nhỏ sát mép tường, nơi nước thải trước kia từng len vào vườn tôi. Rồi tôi đặt vào đó một đoạn ống nhựa cũ tôi giữ từ lúc sửa ống dẫn nước – thứ mà họ không biết là tôi vẫn giữ. Tôi nghiêng nó về phía họ, chôn lại, gọn gàng. Không cần nhiều, chỉ cần một cơn mưa nhỏ thôi là nước tồn đọng trong vườn tôi sẽ chảy ngược về đúng nơi nó đến – trả lại “món quà” họ từng gửi.
Tôi bắt đầu gom hết những lá rau úng, hoa mục, những thứ thối rữa do nước bẩn gây ra, cho vào túi nilon, cột kín. Sáng hôm sau, tôi “tình cờ” ghé ngang nhà họ, để túi ngay trước cửa:
“Chị gửi lại mấy thứ rau chị trồng, nhưng giờ hỏng hết rồi. Biết đâu bên em có cách tái chế.”
Mặt cô vợ tím tái, anh chồng cúi gằm, không nói được câu nào. Tôi vẫn cười, lịch sự, như thể không có gì cay nghiệt trong từng lời.
Tối hôm đó, tôi nghe tiếng đập ầm ầm, tiếng ống nước bị tháo tung. Ngày hôm sau, tôi thấy thợ đến sửa hẳn cả hệ thống thoát nước nhà họ, đục gạch, nối ống mới – lần này đi ra đúng mương thoát phía sau xóm.
Còn tôi, tôi đứng bên vườn, xúc từng xẻng đất mới, vun lại từng luống rau. Trời hôm ấy trong veo. Mùi cỏ non lại dậy lên – thơm, và không còn pha chút xà phòng nào nữa.