×
×

Cả xóm khi-nh ra mặt khi cô gái bán quần áo cũ rích cuối chợ chẳng ai thèm đến mua bao giờ, nào ngờ bỗng 1 ngày có đoàn xe sang trọng chở toàn đồ cao cấp xuất khẩu đến giao hàng

Cả xóm chợ ai cũng biết cái sạp bán quần áo cũ rích của cô Hạnh nằm lẻ loi cuối dãy. Mỗi sáng cô đều dậy từ 4 giờ, gánh hai túi đồ to tướng ra ngồi giữa nắng mưa.

Áo thì bạc màu, quần thì sờn chỉ, toàn là đồ người ta vứt đi, không ai thèm đoái hoài. Khách thì thưa thớt, có cũng chỉ mặc cả từng đồng. Vậy mà cô Hạnh chưa bao giờ than.

Cô luôn cười. Luôn lễ phép. Luôn chịu đựng những câu xì xào phía sau lưng:

— Chắc bị chồng bỏ.
— Đồ rác thế kia mà cũng bày ra bán, nhục chứ lời gì.
— Nghèo kiết xác mà cũng dám trang điểm, chắc nuôi ảo mộng gặp đại gia.

Nhiều người bán hàng quanh đó còn lấy cô ra làm trò cười để kéo khách:
— Mua hàng em đi, đừng ra kia mà dính mùi mốc!
— Ở đây hàng mới chứ không như chỗ “ve chai biết đi” đâu!

Cô Hạnh vẫn lặng lẽ. Ngày qua ngày. Cứ như thể quen rồi với cảnh bị cả thế giới nhìn bằng nửa con mắt.

Cho đến một sáng…
Mặt trời chưa kịp lên.

Cả chợ nghe tiếng động cơ rầm rập. 5 chiếc xe bán tải sang trọng nối đuôi nhau tiến vào chợ. Logo toàn hàng xuất khẩu nổi tiếng thế giới. Người đàn ông mặc vest đen bước xuống, cùng nhóm nhân viên bê từng thùng hàng xuống đặt trước sạp của cô Hạnh.

— Hàng đợt này toàn mẫu mới, chị kiểm tra giúp em. Boss em dặn phải ưu tiên chỗ chị.

Cả chợ chết đứng.

Một chị bán hàng gần đó ngớ người:
— Ơ… hàng xịn thật hả? Cô ta lấy đâu ra tiền mà nhập đồ thế này?

Đám nhân viên quay lại, mỉm cười:

— Đây là phân phối độc quyền đợt đầu, chỉ giao đúng 1 điểm duy nhất tại Hà Nội – do chính CEO chọn. À, chồng chị Hạnh đó… là sếp tụi em.

Im lặng tuyệt đối.

Đúng lúc ấy, một chiếc xe sedan đen bóng đỗ ngay trước mặt. Cửa mở ra, người đàn ông cao lớn, bảnh bao bước xuống. Ai cũng ngỡ ngàng:
— Trời ơi! Anh Lâm! CEO chuỗi thời trang cao cấp H.G!

Người đàn ông mỉm cười bước lại, tháo kính râm, rồi nắm tay cô Hạnh trước mặt toàn bộ chợ:

— Vợ tôi từng nói: “Em muốn tự mình bán từng món đồ cũ, vì em chưa từng thấy cái gì là vô giá trị cả. Ngay cả những thứ người ta bỏ đi, nếu biết nâng niu, nó vẫn đáng để được chọn lại.”
Tôi tôn trọng điều đó. Và hôm nay, tôi giao cho vợ mình toàn bộ thương hiệu H.G dòng Vintage. Vì em ấy hiểu giá trị thật của thời gian và lòng kiên trì hơn bất kỳ ai.

Đám đông tái mặt.
Người từng mỉa mai giờ cúi gằm mặt xuống.
Người từng nói “ve chai biết đi” giờ nuốt lời không trôi.
Người từng cười trên sự nghèo giờ mới biết mình đang sống bên trong thứ “giả giàu, thật rỗng.”

Một bà hàng rau cố cười gượng:

— Cô Hạnh… Cô… cô giỏi thật. Giờ khác quá rồi.

Cô Hạnh nhìn bà, ánh mắt nhẹ tênh:

— Giờ khác là vì các người đã nhìn tôi bằng đôi mắt khác. Chứ tôi… vẫn là tôi thôi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News