Bà Hiền ngồi co ro trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ trong góc phòng, đôi mắt mờ đục nhìn ra khung cửa sổ. Tiếng mưa rơi tí tách hòa lẫn với tiếng thở dài của bà. Căn nhà nhỏ vốn từng rộn rã tiếng cười của con trai bà, thằng Nam, giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo và những ánh mắt khó chịu từ con dâu, Lan.
Nam mất đã hơn một năm trong một vụ tai nạn giao thông. Cái chết đột ngột của con trai như xé toạc trái tim bà Hiền. Từ một người mẹ sống dựa vào tình yêu thương của con, bà trở thành kẻ ở nhờ trong chính ngôi nhà mà Nam từng xây dựng. Lan, con dâu bà, ban đầu còn tỏ ra tử tế, nhưng thời gian trôi qua, sự tử tế ấy dần biến thành những lời cằn nhằn, những cái liếc mắt đầy khó chịu.
“Mẹ ăn ít thôi, nhà này không dư dả gì,” Lan từng nói, giọng lạnh tanh khi bà Hiền vô tình gắp thêm miếng thịt. Bà Hiền chỉ cúi đầu, nuốt nước mắt vào trong. Bà không muốn trở thành gánh nặng, nhưng ở tuổi gần bảy mươi, chân tay run rẩy, mắt mờ, bà biết đi đâu bây giờ?
Đêm ấy, mưa trút xuống như xối xả. Tiếng sấm rền vang khiến bà Hiền giật mình tỉnh giấc. Bà chưa kịp hiểu chuyện gì thì Lan bước vào phòng, tay cầm một chiếc túi vải cũ và một tờ tiền 200 ngàn nhàu nhĩ.
“Mẹ, mẹ đi đi. Tôi không nuôi nổi mẹ nữa. Nhà này không phải chỗ cho mẹ ở,” Lan nói, giọng không chút cảm xúc. Bà Hiền sững sờ, tưởng mình nghe nhầm. Nhưng ánh mắt sắc lạnh của Lan như lưỡi dao cứa vào tim bà.
“Con ơi, trời mưa thế này, mẹ biết đi đâu?” bà Hiền run rẩy, giọng lạc đi. Nhưng Lan chỉ đẩy chiếc túi vào tay bà, mở cửa và chỉ ra ngoài.
“200 ngàn này, mẹ cầm mà sống. Đi đi, đừng để tôi phải nói lại.”
Bà Hiền lê từng bước ra khỏi nhà, đôi chân yếu ớt lảo đảo dưới cơn mưa lạnh buốt. Chiếc túi vải chứa vài bộ quần áo cũ và một tấm ảnh của Nam – thứ duy nhất bà mang theo. Mưa thấm ướt áo, thấm cả vào những vết thương lòng chưa bao giờ lành. Bà không khóc, có lẽ nước mắt đã cạn từ lâu.
Bà đi mãi, chẳng biết đi đâu, chỉ biết bước để không gục ngã. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bà dừng lại bên một mái hiên nhỏ, ngồi xuống ôm lấy chiếc túi. Trong đầu bà hiện lên hình ảnh Nam, nụ cười ấm áp của con trai, những ngày cả gia đình quây quần bên mâm cơm. Giờ đây, tất cả chỉ còn là dĩ vãng.
Sáng hôm sau, một người bán vé số đi ngang qua thấy bà Hiền nằm co ro dưới mái hiên, hơi thở yếu ớt. Bà được đưa đến một mái ấm tình thương gần đó. Ở đó, bà tìm thấy chút hơi ấm từ những người xa lạ, nhưng trái tim bà vẫn mãi mang vết sẹo của sự ruồng rẫy.
Còn Lan, sau khi đuổi mẹ chồng đi, cô tưởng mình sẽ nhẹ nhõm. Nhưng mỗi đêm, tiếng mưa rơi lại như gợi nhắc cô về ánh mắt đau đớn của bà Hiền. Cô bắt đầu mơ thấy Nam, thấy anh nhìn cô với ánh mắt thất vọng. Dần dần, sự ân hận gặm nhấm tâm can cô, nhưng tất cả đã quá muộn.
Bà Hiền, dù sống trong mái ấm, vẫn giữ tấm ảnh của Nam bên mình. Bà không oán trách Lan, chỉ lặng lẽ cầu nguyện cho con trai được yên nghỉ, và cho chính mình đủ sức mạnh để sống tiếp những ngày còn lại.
Cơn mưa đêm ấy không chỉ cuốn trôi một người mẹ già, mà còn cuốn trôi cả những mảnh vỡ của tình người.