Tôi quen Tùng khi tôi vừa tròn 20 tuổi, trong một chuyến tình nguyện lên vùng cao Lai Châu. Anh là chàng trai người Dao, điển trai với nụ cười ấm áp như ánh nắng mùa xuân. Đôi mắt anh sáng lấp lánh, chứa đựng cả sự chân thành lẫn chút bí ẩn của núi rừng. Tùng kể về quê anh, những con suối mát lành, những phiên chợ đầy sắc màu, và cả những câu chuyện dân tộc Dao mà tôi nghe say mê. Tôi bị cuốn vào anh, như thể số phận đã sắp đặt.
Chúng tôi yêu nhau sau những lần trò chuyện dài dưới ánh trăng, bên bếp lửa hồng. Tùng luôn kể về gia đình anh ở bản nhỏ trên núi, nơi mẹ anh vẫn dệt thổ cẩm và cha anh làm ruộng. Anh nói muốn mang tôi về thăm quê, để tôi hiểu hơn về con người và cội nguồn của anh. Tôi mơ về một mái ấm giản dị, nơi có anh, có tôi, và những đứa trẻ lớn lên giữa thiên nhiên.
Ba năm sau, khi tình yêu đủ chín, chúng tôi bàn đến chuyện cưới xin. Tùng ngập ngừng chia sẻ rằng gia đình anh đang gặp khó khăn. Cha anh bị bệnh, mẹ anh phải vay nợ để chữa trị, và anh cần 400 triệu đồng để giúp gia đình vượt qua cơn bĩ cực. Nhìn ánh mắt anh đầy lo lắng, tôi không chút nghi ngờ. Tôi rút hết tiền tiết kiệm, vay thêm bạn bè, gom đủ 400 triệu và đưa cho anh. Anh nắm tay tôi, hứa sẽ trả lại từng đồng và cùng tôi xây dựng tương lai.
Ngày lễ ăn hỏi đến, không khí rộn ràng. Nhà tôi trang hoàng lộng lẫy, họ hàng hai bên tụ họp. Tùng xuất hiện trong bộ đồ truyền thống của người Dao, vẫn nụ cười ấy, nhưng tôi nhận ra anh có chút căng thẳng. Tôi nghĩ có lẽ anh hồi hộp vì ngày trọng đại. Khi nghi thức bắt đầu, mẹ tôi kéo tôi ra một góc, nét mặt nghiêm trọng. Bà đưa tôi một tờ giấy – hóa ra là kết quả điều tra mà bà âm thầm thực hiện sau khi nghe tôi kể về số tiền lớn tôi đưa cho Tùng.
Sự thật khiến tôi sững sờ. Tùng không phải người Dao, cũng chẳng phải quê ở Lai Châu. Anh tên thật là Hoàng, một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, từng dùng nhiều danh tính để tiếp cận các cô gái nhẹ dạ. Câu chuyện về gia đình khó khăn, căn bệnh của cha, tất cả chỉ là dối trá. Số tiền 400 triệu tôi đưa đã được chuyển ra nước ngoài, và hôm nay, lễ ăn hỏi, là ngày cuối cùng trong kịch bản của anh ta – sau đó, anh ta sẽ biến mất.
Tôi run rẩy, nhìn Tùng đang đứng giữa đám đông, vẫn mỉm cười như chẳng có gì xảy ra. Nhưng cái kết bất ngờ không dừng lại ở đó. Khi tôi định đối chất, một người phụ nữ lớn tuổi bước vào, tự xưng là mẹ thật của Tùng. Bà kể rằng Tùng thực sự là con trai bà, lớn lên ở Lai Châu, nhưng đã bỏ nhà đi từ năm 18 tuổi vì nghiện cờ bạc. Anh ta đã dựng lên vỏ bọc hoàn hảo để lừa tôi, nhưng không phải vì tiền. Tùng muốn dùng số tiền đó để chuộc lại đứa con trai nhỏ của mình, bị bọn cho vay nặng lãi bắt giữ vì món nợ anh ta gây ra.
Tôi đứng đó, trái tim tan nát. Người đàn ông tôi yêu không chỉ là kẻ lừa đảo, mà còn là một người cha tuyệt vọng. Tôi không biết nên hận anh hay thương anh. Dưới ánh trăng đêm ấy, tôi nhận ra tình yêu có thể là ánh sáng, nhưng cũng có thể là bóng tối sâu thẳm.