×

Hình ảnh một người đàn ông trung niên, dáng vẻ lịch lãm, từng ôm anh vào lòng, dạy anh cách xem giờ trên chiếc đồng hồ bạc, hiện lên rõ mồn một

Đêm khuya, biệt thự sang trọng của Tuấn Kiệt sáng rực ánh đèn. Bên ngoài, mưa lất phất, gió lạnh thổi qua hàng cây xanh rợp bóng. Tuấn Kiệt, một doanh nhân thành đạt, đang ngồi trong phòng khách, tay lướt điện thoại, kiểm tra báo cáo tài chính. Bỗng, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía cổng. Anh nhíu mày, đứng dậy, nhìn qua camera an ninh. Một bóng người lọm khọm, áo rách rưới, đang đứng dưới gốc cây đối diện cổng nhà.

“Kẻ trộm?” Tuấn Kiệt lẩm bẩm, tay nắm chặt điện thoại, sẵn sàng gọi bảo vệ. Nhưng khi zoom gần, anh nhận ra đó chỉ là một ông lão ăn mày, tóc bạc phơ, đang co ro trong cơn mưa. Ông lão ôm chiếc bao tải cũ kỹ, đôi mắt trũng sâu nhìn về phía biệt thự, như thể đang chờ đợi điều gì.

Tuấn Kiệt bực bội. “Lão này đêm hôm còn lảng vảng, định xin ăn chắc?” Anh khoác áo, cầm ô, quyết định ra đuổi ông lão đi. Không phải anh keo kiệt, nhưng khu này toàn nhà giàu, bảo vệ nghiêm ngặt, ông lão xuất hiện thế này dễ gây hiểu lầm. Hơn nữa, Tuấn Kiệt không thích sự phiền hà.

Bước ra cổng, anh lạnh lùng lên tiếng: “Này, ông làm gì ở đây? Đêm hôm rồi, đi chỗ khác đi!”

Ông lão ngẩng đầu, đôi mắt mờ đục nhìn thẳng vào Tuấn Kiệt. Giọng ông khàn khàn, nhưng rõ ràng: “Cậu là Tuấn Kiệt, đúng không?”

Tuấn Kiệt giật mình. “Sao ông biết tên tôi?” Anh cảnh giác, lùi lại một bước, tay sờ vào túi, kiểm tra xem có thứ gì tự vệ không.

Ông lão mỉm cười, nụ cười buồn bã. “Cậu không nhớ tôi, nhưng tôi nhớ cậu. Nhìn cậu bây giờ, giàu có, thành công… Tôi mừng lắm.”

Tuấn Kiệt cau mày, cảm giác bất an dâng lên. “Ông là ai? Đừng nói nhảm, tôi không quen ông!”

Ông lão chậm rãi đứng dậy, dáng lưng còng gập. Ông mở bao tải, lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bề mặt trầy xước, nhưng vẫn toát lên vẻ tinh xảo. “Cậu mở nó ra, rồi sẽ hiểu.”

Tuấn Kiệt do dự, nhưng sự tò mò lấn át. Anh nhận chiếc hộp, mở nắp. Bên trong là một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng bạc, mặt kính vỡ một góc, kim đồng hồ đã dừng lại từ lâu. Trái tim anh bỗng hẫng một nhịp. Chiếc đồng hồ này… Anh từng thấy nó, rất lâu rồi, trong một ký ức mơ hồ thời thơ ấu.

“Ông… ông là…” Tuấn Kiệt lắp bắp, đầu óc quay cuồng. Hình ảnh một người đàn ông trung niên, dáng vẻ lịch lãm, từng ôm anh vào lòng, dạy anh cách xem giờ trên chiếc đồng hồ bạc, hiện lên rõ mồn một. Người đàn ông đó là cha anh, người đã mất tích khi anh chỉ mới bảy tuổi.

“Phải, tôi là cha cậu,” ông lão nói, giọng nghẹn ngào. “Năm đó, công ty phá sản, tôi bị kẻ thù hãm hại, phải bỏ trốn để bảo vệ gia đình. Tôi không muốn mẹ con cậu bị liên lụy. Nhưng tôi luôn theo dõi cậu, từ xa… Cậu lớn lên, mạnh mẽ, thành công, tôi không còn gì để hối tiếc.”

Tuấn Kiệt sững sờ, chân mềm nhũn. Anh quỳ xuống, không quan tâm mưa ướt áo, không quan tâm đến hình ảnh doanh nhân quyền lực của mình. “Cha… sao cha không nói sớm? Sao cha để con sống bao năm, nghĩ rằng cha đã chết?”

Ông lão lắc đầu, đặt tay lên vai anh. “Tôi không còn xứng làm cha cậu. Nhìn cậu bây giờ, tôi chỉ muốn nói một câu: Cảm ơn cậu, vì đã sống tốt, dù không có tôi.”

Tuấn Kiệt ôm chầm lấy ông lão, nước mắt hòa lẫn với mưa. Anh muốn đưa cha về nhà, muốn bù đắp những năm tháng đã mất. Nhưng ông lão từ chối. “Tôi không thuộc về thế giới này nữa. Cứ để tôi đi, như một người qua đường. Cậu sống tốt, là món quà lớn nhất với tôi rồi.”

Sáng hôm sau, Tuấn Kiệt tỉnh dậy, thấy chiếc đồng hồ bạc trên bàn. Ông lão đã biến mất, như chưa từng xuất hiện. Anh nắm chặt đồng hồ, lòng đau nhói. Anh không biết cha mình giờ ở đâu, còn sống hay đã ra đi mãi mãi. Nhưng từ hôm đó, Tuấn Kiệt thay đổi. Anh làm từ thiện nhiều hơn, mở quỹ hỗ trợ người vô gia cư, như một cách để tìm lại bóng hình người cha trong những phận đời bất hạnh.

Chiếc đồng hồ bạc được anh giữ bên mình, như một lời nhắc nhở: Dù giàu có đến đâu, gia đình và lòng nhân ái mới là điều quý giá nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News