×
×

Đi công tác cùng 3 thư kí thân cận về chưa bao lâu, giám đốc công ty tôi đột nhiên mất tích, còn 3 cô nàng lại vác bụng bầu đi làm

Giám đốc Trần mất tích vào một sáng thứ Hai không ai báo trước. Không tai nạn, không thư từ, không lời từ biệt. Chiếc xe Audi màu đen vẫn nằm trong hầm gửi xe, điện thoại thì đổ chuông nhưng không ai bắt máy.

Sáng hôm đó, tôi vừa bước vào sảnh công ty đã thấy ánh mắt tò mò của nhân viên xung quanh hướng về một điểm. Không, ba điểm. Ba cô thư ký thân cận của sếp — Huyền, Vy và An — đang sải bước qua cánh cửa kính, mỗi người một kiểu váy bầu, tay đặt hờ lên bụng tròn lẳn như thể vừa bước ra từ cùng một kịch bản điện ảnh.

Tin lan nhanh còn hơn gió mùa về phố.

“Ba người mà cùng có bầu, lại sau chuyến công tác với sếp Trần? Chẳng lẽ…?”

Không ai nói ra, nhưng ánh nhìn trong công ty ngày hôm đó đặc sệt mùi nghi ngờ, bán tín bán nghi như thể đang xem một bộ phim nhiều tập mà chưa rõ ai là vai chính, ai là phản diện.


Tôi là trưởng phòng hành chính. Trực tiếp làm việc với sếp Trần hơn 5 năm. Người đàn ông ngoài bốn mươi, đầu óc sắc sảo, làm việc lạnh lùng, ít khi cười nhưng lại rất biết cách dùng người. Ba cô thư ký kia — mỗi người một kiểu — được chọn lọc kỹ lưỡng, không chỉ xinh đẹp mà còn giỏi việc, biết tiến lùi.

Huyền từng là hoa khôi đại học, khôn khéo, mưu lược. Vy tốt nghiệp thạc sĩ nước ngoài, nói chuyện đâu ra đó. Còn An — nhỏ tuổi nhất, ít nói, nhưng ánh mắt thì sắc như kim. Cả ba cùng theo sếp Trần đi công tác Đà Nẵng đúng một tuần, rồi trở về, lặng lẽ như không. Cho đến khi vòng bụng của họ bắt đầu lớn dần — và giám đốc đột ngột “bốc hơi”.

Công ty rơi vào hỗn loạn. Hội đồng quản trị họp khẩn. Kế toán trưởng nhận được email ủy quyền từ sếp Trần trước đó vài ngày, giao toàn quyền điều hành tạm thời cho tôi. Đính kèm là một dòng chữ ngắn ngủn:
“Nếu tôi không quay lại sau ngày 15, hãy để cô ấy lo.”

Ngày 15 đến rồi đi. Không ai quay lại.


Ba cô thư ký vẫn đi làm như thường. Vẫn váy bầu, vẫn họp hành, vẫn đánh máy, pha trà, gửi báo cáo. Không ai nghỉ, không ai nói nhiều, càng không ai khóc lóc hay phân trần. Tôi có lần mời riêng từng người lên phòng hỏi chuyện, chỉ nhận được những câu trả lời lấp lửng:

— Giám đốc có dặn… sẽ quay lại khi sẵn sàng.
— Em tin là anh ấy không bỏ rơi ai đâu.
— Anh ấy bảo: “Chuyện gì đến sẽ đến, đừng sợ.”

Câu trả lời giống nhau đến đáng sợ, như thể đã được chuẩn bị từ trước.

Tôi bắt đầu điều tra. Lần theo lịch trình chuyến công tác, hỏi tài xế, liên hệ khách sạn, check camera sân bay. Không dấu vết. Mọi dữ liệu như bị ai đó xóa sạch.

Cho đến một hôm, tôi nhận được một phong thư lạ, đặt ngay ngắn trên bàn làm việc. Không ai biết ai để.

Bên trong là một bức ảnh mờ nhòe: giám đốc Trần, đội mũ, đeo kính, tay cầm vali, bước lên chuyến bay đi Thái Lan — nhưng không phải trong ngày về, mà là một ngày sau khi cả ba cô thư ký đã quay lại Việt Nam.

Kèm theo là một mảnh giấy viết tay:
“Tôi không mất tích. Tôi chọn biến mất. Những điều không thể giải thích, hãy để thời gian trả lời.”


Ba tháng sau, ba cô thư ký lần lượt xin nghỉ thai sản. Vẫn không ai nhắc gì về danh tính cha đứa trẻ.

Một năm sau, tôi nhận được email từ một địa chỉ lạ. Nội dung duy nhất:
“Ba đứa trẻ chào đời khỏe mạnh. Chúng sẽ không thiếu tình yêu, chỉ thiếu ánh nhìn phán xét.”

Kèm theo là hình ảnh ba bé sơ sinh — hai trai một gái, nằm kề nhau trong chiếc nôi dài phủ lụa trắng.

Tôi nhìn mãi bức ảnh, trong lòng nổi lên cảm giác kỳ lạ — vừa thương xót, vừa nể phục, lại vừa cay đắng.

Có những cuộc ra đi không phải để trốn tránh, mà để bảo vệ điều gì đó lớn hơn. Cũng có những người đàn ông không sống theo chuẩn mực đạo đức thường tình, nhưng lại biết cách gánh lấy mọi hậu quả mà không để ai khác phải cúi đầu.

Giám đốc Trần chưa từng trở lại. Nhưng trong căn phòng cũ của ông, tấm lịch vẫn lật đến ngày 15. Trang giấy đó đã úa vàng, nhưng dòng chữ cuối cùng tôi viết thêm vào hôm ông biến mất vẫn còn rõ nét:
“Đôi khi, sự mất tích là hình thức dũng cảm cuối cùng.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News