Tôi tròn 18 tuổi vào một chiều mưa, khi bầu trời xám ngoét như nỗi buồn chưa kịp gọi tên. Mẹ mất đã tròn một năm. Trong di chúc, bà để lại cho tôi căn nhà nhỏ ở ngoại ô, một sổ tiết kiệm không lớn, và một tiệm sách cũ – nơi bà từng coi là trái tim của cuộc sống.
Tôi tưởng những ngày đen tối nhất đã đi qua. Cho đến hôm bố dượng gọi tôi lên phòng.
Ông ta ngồi sau bàn làm việc, tay mân mê cốc rượu vang. Thứ ánh sáng vàng vọt hắt từ đèn bàn khiến khuôn mặt ông như một bức tượng bị thời gian bào mòn, chỉ còn lại sự trơn lạnh.
— Mai, con đã đủ 18. Giấy tờ tài sản mẹ con để lại, giờ có thể chuyển nhượng rồi.
Tôi khẽ gật. Chẳng có lý do gì để ông ta quan tâm chuyện đó, bởi mẹ tôi chưa từng để tên ông trong bất kỳ giấy tờ nào.
— Nhưng… bố có một đề nghị. – Ông ta nhếch mép, rót thêm rượu. – Nếu con… ngoan ngoãn ở lại đây, chiều theo “một vài điều”, thì bố sẽ để con giữ hết. Còn không… thì đừng trách.
Tôi chết lặng. Những lời ông ta nói khiến da thịt tôi gai lên từng đợt. Tôi cảm thấy buồn nôn. Không phải vì rượu, mà vì sự ghê tởm đang dâng lên trong cuống họng.
Tôi nhìn ông ta, đôi mắt lạnh lẽo. Một giây sau, tôi mỉm cười.
— Con hiểu rồi. Để con suy nghĩ một đêm.
Tôi không khóc. Không la hét. Chỉ vào phòng mẹ, ngồi thật lâu. Những ký ức ùa về – mẹ ôm tôi trong vòng tay nhỏ bé, mẹ xoa đầu tôi trước khi đi ngủ, mẹ cười dịu dàng giữa những kệ sách phủ bụi.
Tôi nhớ mẹ từng nói: “Nếu một ngày con bị đẩy vào bóng tối, hãy đốt lên ngọn lửa của riêng mình. Đừng chờ ai cứu con.”
Đêm đó, tôi không ngủ.
Sáng hôm sau, tôi bảo bố dượng:
— Con đồng ý. Nhưng con muốn làm lễ chuyển nhượng đàng hoàng, có luật sư, có người làm chứng. Như vậy mới an toàn cho cả hai.
Ông ta có vẻ bất ngờ, nhưng gật đầu ngay. Tham vọng khiến người ta mù quáng.
Ba ngày sau, lễ ký giấy diễn ra trong văn phòng luật sư. Tôi mặc chiếc váy đen của mẹ, tóc búi cao, khuôn mặt bình tĩnh đến lạnh lùng. Luật sư riêng của mẹ, ông Lâm, là người tôi đã âm thầm liên hệ từ trước. Ông gật đầu rất khẽ khi tôi trao cho ông một chiếc USB, như thể hiểu rõ mọi chuyện.
Ba tuần sau, mạng xã hội bùng nổ. Đoạn ghi âm trong USB lan truyền chóng mặt. Giọng bố dượng tôi trầm đục, rành rọt từng câu gợi gạ, từng lời mặc cả rợn người. Gương mặt ông xuất hiện trên bản tin, bị gắn mác “kẻ suy đồi đạo đức”, “bố dượng thú tính”. Cổ phiếu công ty ông rớt giá thảm hại, các nhà đầu tư rút vốn ồ ạt. Hàng loạt nhân viên tố cáo cách hành xử tồi tệ của ông ta suốt nhiều năm.
Tôi không hề xuất hiện trong bất kỳ cuộc phỏng vấn nào. Chỉ có một đoạn văn ngắn được gửi tới báo chí:
“Sự im lặng không phải là đồng thuận. Nó là vết dao đang chờ thời điểm thích đáng để rạch một đường chí mạng.”
Tôi dọn về tiệm sách cũ, bắt đầu cuộc sống mới trong bình yên. Mỗi sáng, tôi lau bụi những cuốn sách mẹ để lại, pha một ly cà phê thơm, mở nhạc nhẹ. Không phải vì tôi đã quên nỗi đau, mà vì tôi học được cách sống cùng nó, như cách mẹ từng làm.
Người ta hay bảo: tuổi 18 là tuổi bước vào đời. Với tôi, đó là tuổi tôi giết chết một con quỷ – bằng trí óc, bằng sự tĩnh lặng, và bằng tình yêu không bao giờ lụi tắt của một người mẹ để lại cho con mình… một ngọn lửa.