Lương của tôi hơn 40 triệu mỗi tháng, trong khi vợ tôi, Hạnh, chỉ kiếm được khoảng 12-13 triệu. Biết tính Hạnh tiêu xài hoang phí, tôi nói dối rằng lương mình chỉ 20 triệu, số còn lại âm thầm gửi vào sổ tiết kiệm. Qua vài năm, khoản tiết kiệm đã lên tới con số kha khá, đủ để tôi tự hào về sự cẩn trọng của mình. Tôi nghĩ mình đang làm điều tốt nhất cho cả hai, dự phòng cho tương lai.
Hôm vừa rồi, bố mẹ Hạnh từ quê lên chơi, ở lại nhà ba ngày. Trong lúc dọn dẹp, họ vô tình tìm thấy sổ tiết kiệm tôi giấu trong ngăn kéo bàn làm việc. Tôi không hay biết gì cho đến tối hôm đó, khi nghe lén được cuộc trò chuyện giữa mẹ Hạnh và cô ấy trong bếp. Mẹ Hạnh thì thầm, giọng đầy lo lắng: “Con ngu ngốc lắm! Để chồng nắm hết tiền bạc thế này, sau này nó ra ngoài léng phéng, đòi bỏ con thì con trắng tay!” Hạnh im lặng, nhưng tôi nghe tiếng cô ấy thở dài, như thể lời mẹ thấm sâu vào tâm trí.
Đêm đó, khi lên giường, Hạnh đột nhiên quay sang, giọng kiên quyết: “Từ giờ em sẽ giữ sổ tiết kiệm. Em muốn quản lý tài chính gia đình.” Tôi sững sờ, cố giữ bình tĩnh, đồng ý để tránh cãi vã. Nhưng trong lòng bắt đầu bất an. Chưa hết, sau khi bố mẹ Hạnh về quê, tôi kiểm tra ngăn tủ bàn làm việc và tá hỏa: chín cây vàng tích cóp bấy lâu đã không cánh mà bay.
Tôi chất vấn Hạnh, nhưng cô ấy chối bay, bảo không biết gì về số vàng. Căng thẳng dâng cao, tôi bắt đầu nghi ngờ. Có phải Hạnh lấy vàng vì lời mẹ xúi giục? Hay bố mẹ cô ấy, sau khi thấy sổ tiết kiệm, đã lấy vàng để “giữ hộ” con gái? Tôi quyết định âm thầm điều tra. Lén kiểm tra điện thoại của Hạnh, tôi thấy tin nhắn cô ấy gửi cho mẹ: “Mẹ giữ cẩn thận nhé, đừng để ai biết.” Tim tôi như thắt lại. Hạnh đã đưa vàng cho mẹ cô ấy thật!
Tôi định đối chất, nhưng rồi nghĩ lại. Nếu Hạnh không còn tin tưởng tôi, liệu cuộc hôn nhân này còn ý nghĩa? Tôi quyết định chơi một ván bài liều. Tôi giả vờ buồn bã, nói với Hạnh rằng mình đã mất việc, tài khoản tiết kiệm cũng bị ngân hàng đóng băng vì lỗi hệ thống. Tôi muốn xem phản ứng của cô ấy. Hạnh hoảng loạn, chạy đi gọi điện cho mẹ. Qua điện thoại, tôi nghe mẹ cô ấy hét lên: “Cái gì? Vậy số vàng mẹ bán đi mua đất rồi!”
Hóa ra, mẹ Hạnh không chỉ giữ vàng mà đã bán số vàng đó để mua một mảnh đất ở quê, đứng tên Hạnh, mà không hề nói với tôi. Nhưng điều khiến tôi sốc hơn cả là khi Hạnh thú nhận: “Em không lấy vàng, anh ạ. Em chỉ muốn mẹ giữ sổ tiết kiệm để anh không giấu em nữa. Ai ngờ mẹ tự ý lấy vàng trong ngăn tủ!” Hóa ra, Hạnh cũng bị mẹ lừa, và người đứng sau mọi chuyện chính là mẹ vợ tôi, người luôn tỏ ra lo lắng cho con gái nhưng thực chất muốn kiểm soát tài sản của cả hai vợ chồng.
Tôi đứng đó, vừa giận vừa buồn cười. Hạnh nắm tay tôi, mắt đỏ hoe: “Anh, mình làm lại từ đầu nhé? Em không muốn mất anh.” Tôi thở dài, gật đầu. Nhưng trong lòng, tôi biết một bài học lớn đang chờ mẹ vợ tôi ở phía trước.