×
×

Chị gái chồng bắt tay với thầy c-úng l-ừa của tôi 500 triệu, tôi biết thừa nên ngày tôi cưới tôi đã khiến chị “ng-ậm đắ-ng n-u-ốt c-ay” trả lại tôi gấp đôi

Tôi không mê tín, nhưng lại tin vào những điều mơ hồ khi tình yêu đứng trước vực thẳm.

Chỉ còn hơn một tháng nữa là cưới, vậy mà tôi lại rơi vào trạng thái hoang mang không lối thoát, sau cuộc trò chuyện với chị gái chồng sắp cưới – chị Linh.

“Em có biết vì sao mẹ anh Cường không ưng em không?” – Chị nói, giọng nhỏ nhẹ, nhưng rắn như lưỡi dao.

Tôi lắc đầu, miệng cười méo xệch.

“Bởi vì mẹ từng đi xem, người ta bảo em có số sát phu. Mà em biết đấy… anh Cường là con một.”

Tôi bật cười khi nghe cụm từ “sát phu” – tưởng chừng chỉ còn tồn tại trong sách cũ, ấy vậy mà chính nó khiến cả tôi lẫn lễ cưới ngưng trệ suốt nhiều tuần sau.

**

Chị Linh dẫn tôi tới một ngôi nhà nằm sâu trong hẻm, chật chội, tối om, bức tường treo đầy bùa chú với khói nhang cay xè mũi.

Thầy cúng là một người đàn bà khoảng ngoài năm mươi, tóc quấn khăn đỏ, mắt lừ lừ như thấy thấu tận xương tôi. Sau vài câu lẩm nhẩm, bà ta phán:

“Cô có căn. Mệnh sát phu nặng, lấy ai là người đó lụn bại, đoản mệnh. Muốn giải, phải làm lễ. Nhưng không rẻ. Nửa tỷ đấy!”

Tôi chết lặng.

Chị Linh siết nhẹ tay tôi, ánh mắt đầy cảm thông: “Nếu em thương anh Cường, thì em nên nghĩ cho anh ấy…”

Và tôi đã nghĩ. Nghĩ rất nhiều. Rồi âm thầm đi vay, rút tiết kiệm, vét sạch khoản cưới hỏi để đặt cọc 500 triệu, chỉ mong một lễ cưới yên bình, một tương lai không phải mang tội “giết chồng bằng số phận”.

**

Lễ cưới hoãn hai tuần để “chờ ngày tốt”. Trong hai tuần đó, không một ai trong nhà chồng hỏi thăm tôi lấy một câu. Cường thì bận việc công ty, mẹ anh thì viện lý do “bệnh”, còn chị Linh thì… biến mất.

Một buổi chiều, tôi tình cờ thấy chị Linh ngồi cà phê cùng người đàn bà thầy cúng kia. Họ cười rất lớn. Tôi đi ngang, giả vờ không quen, tai vẫn nghe rõ ràng:

“Chuyện này dễ ăn quá mày ạ, nhỏ đó sợ đến nỗi đưa tiền không cần ký giấy!”

Tôi siết chặt tay, lòng lạnh đi một nửa.

**

Tôi không đối chất. Tôi im lặng. Vì tôi biết: với loại người như chị Linh, không thể dùng lời để đòi lại công bằng.

Tôi bắt đầu âm thầm thu thập mọi đoạn ghi âm, lén lút gắn micro nhỏ vào ví, đặt máy quay phía sau quán cà phê, thuê người xác nhận chị Linh từng rút tiền từ tài khoản riêng để chuyển cho người đàn bà kia.

Sau ba tuần, tôi gửi một bưu kiện nhỏ đến tận nhà chị Linh. Trong đó, là bản in email tố giác toàn bộ hành vi lừa đảo, kèm theo đoạn clip ghi lại màn chia chác giữa chị và “thầy cúng”. Gửi kèm là mảnh giấy nhỏ:

“500 triệu có thể mua được lễ giải hạn. Nhưng 1 tỷ mới đủ để mua sự im lặng.”

**

Chị Linh gọi tôi giữa đêm, khóc như một đứa trẻ bị lột mặt nạ.

– Em à, chị sai rồi. Chị… chị sợ em cướp mất em trai chị…

Tôi cười nhạt:

– Không ai cướp được ai, chị ạ. Người ta chỉ rời đi khi thấy ở nơi khác đáng sống hơn.

Ba hôm sau, trong tài khoản của tôi có 1 tỷ. Không ai gọi lại. Không ai đòi xóa clip. Họ hiểu tôi đủ thông minh để giữ lại bản gốc.

**

Tôi mang một nửa số tiền đi làm từ thiện – tại một trung tâm trẻ mồ côi có tên “Ngọn Lửa Bé Nhỏ”.

Cường gọi tôi lần cuối, giọng ngập ngừng:

– Em… có thể tha thứ cho gia đình anh không?

– Không, nhưng em có thể tha thứ cho anh, nếu anh đủ can đảm đứng về phía em, không phải phía tiền bạc hay mê tín.

Chúng tôi không cưới. Cũng không hận.

Chỉ là, sau lần đó, tôi đã hiểu: có những kẻ đội lốt gia đình để cắn rứt lòng tin của mình. Và cũng có những bài học mà phụ nữ cần phải học, bằng chính nước mắt, để sau này biết… giữ lấy bản thân.

Một năm sau ngày lễ cưới bị hủy, tôi nhận được giấy triệu tập từ tòa án nhân dân quận. Người bị cáo buộc: Linh Nguyễn Thị Hồng – chị gái của người đàn ông từng suýt nữa là chồng tôi. Tội danh: Lừa đảo chiếm đoạt tài sản dưới hình thức hành nghề mê tín dị đoan.

Tôi không bất ngờ.

Chỉ là… không ngờ lại nhanh đến thế.

**

Tại phiên tòa, chị Linh vẫn giữ mái tóc búi cao, khuôn mặt trang điểm nhẹ như thường lệ, cố khoác lên vẻ ung dung giả tạo. Nhưng ánh mắt lại không dám đối diện tôi.

Cạnh chị là người đàn bà từng tự xưng “thầy cúng”, tay run bần bật, khuôn mặt tái xanh, không biết vì sợ hay vì đã quen nhìn thấy oán hồn người bị lừa.

Công tố viên đọc bản cáo trạng dài đến gần 10 phút. Chị Linh cùng “thầy cúng” đã cấu kết với nhau lừa ít nhất 9 phụ nữ trẻ sắp cưới, với chiêu bài “giải hạn sát phu”. Số tiền chiếm đoạt hơn 4 tỷ đồng. Tôi là người thứ 5 – cũng là người duy nhất lấy lại được tiền, còn thu thập bằng chứng rõ ràng.

– Nhân chứng – tòa gọi tên tôi.

Tôi bước lên bục, tay giữ chặt tập hồ sơ.

Trước ánh nhìn đổ dồn của cả hội trường, tôi chậm rãi nói:

– Tôi không đứng đây để trả thù. Tôi đứng đây vì muốn những người giống tôi – những cô gái yếu đuối bị dọa dẫm bằng sự mê tín và tình thân – có thể biết rằng: Không phải ai cũng phải nhún nhường khi bị bức ép.

Tôi đưa lên bản ghi âm, đoạn video cũ, bảng sao kê tài khoản có giao dịch bất thường. Mỗi bằng chứng, là một lần chị Linh cúi thấp đầu hơn. Đến cuối cùng, chị không còn khóc, chỉ khẽ lẩm bẩm:

– Tôi cứ tưởng… cô sẽ không làm thế thật…

Tôi nhìn chị, ánh mắt bình thản:

– Nếu ngày đó chị không đưa tôi tới nhà “thầy cúng”, có lẽ bây giờ tôi đã là em dâu của chị.

**

Kết thúc phiên tòa, chị Linh lĩnh án 3 năm tù treo, buộc hoàn trả toàn bộ số tiền chiếm đoạt, nộp phạt hành chính và chịu lệnh giám sát chặt chẽ trong 5 năm. Người đàn bà thầy cúng bị giam 2 năm không hưởng án treo vì tái phạm.

Cường không đến tòa, nhưng tôi nhận được một tin nhắn từ anh vào tối hôm đó:

“Anh xin lỗi, vì đã không bảo vệ em khỏi chính gia đình mình. Hy vọng em sống tốt.”

Tôi đọc tin, nhưng không trả lời.

Cuộc đời không phải lúc nào cũng có hồi kết rực rỡ, nhưng sự im lặng đôi khi chính là câu trả lời đủ lớn.

**

Một tháng sau, tôi quay trở lại “Ngọn Lửa Bé Nhỏ” – nơi tôi từng trao một nửa số tiền chị Linh trả lại.

Các em nhỏ đón tôi bằng nụ cười thơm mùi nắng. Trong giây phút ấy, tôi thấy cuộc sống này vẫn còn nhiều ánh sáng hơn bóng tối. Có những vết thương không cần trả thù, chỉ cần mình trưởng thành hơn nỗi đau là đủ.

Chị Linh từng nói tôi có số sát phu. Giờ thì tôi tin chị đúng – nhưng không theo cách chị nghĩ. Tôi không sát người đàn ông nào. Tôi chỉ giết chết chính mình ngày còn cam chịu, yếu mềm, để sống lại thành một người đàn bà biết tự thương mình – điều duy nhất mà xã hội không ai dạy.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News