Chàng thanh niên trẻ đi làm thuê cho một phú bà giàu có nhất vùng. Công việc vất vả, ngày ngày khuân vác, chăm sóc vườn tược, quét dọn biệt phủ. Nhưng đổi lại, mỗi tháng anh được trả công 2 chỉ vàng – một số tiền không nhỏ.
Anh chẳng tiêu xài gì cho mình. Mỗi tháng nhận vàng về, anh cẩn thận bỏ vào chiếc két cũ kỹ trong góc nhà, khóa lại, không ai được đụng đến.
Vợ anh đôi lần hỏi:
– Mình để vậy chừng nào dùng?
Anh chỉ cười:
– Khi nào cần thì mở. Giờ lo cho con ăn học trước đã.
Cứ thế, 2 năm trôi qua. Bỗng một ngày, anh ngã bệnh rồi qua đời đột ngột trong giấc ngủ.
Tang lễ xong xuôi, vợ anh – giờ một mình gánh gồng con nhỏ – run run mở chiếc két sắt mà chồng vẫn giữ như báu vật. Bao nhiêu hy vọng trông vào số vàng ấy.
Nhưng khi mở két ra… cả hai mẹ con sững sờ.
Bên trong chỉ toàn là… những viên sỏi được gói trong giấy vàng mã.
Người vợ chết lặng. Không thể tin vào mắt mình. Cô đổ hết ra, tìm kiếm điên dại. Không có lấy một mảnh vàng thật.
Phía dưới cùng két, có một mảnh giấy nhỏ, nét chữ quen thuộc của chồng:
“Nếu em đọc được dòng này, nghĩa là anh không còn nữa. Anh xin lỗi vì đã lừa em.
Mỗi tháng anh đều mang 2 chỉ vàng ấy… gửi cho con bé Hạnh – con riêng của anh ở làng bên.
Nhưng không phải vì anh phản bội em.
Là vì năm xưa, trước khi đến với em, anh trót hại đời mẹ nó. Người phụ nữ ấy mất sau sinh. Anh gánh tội lỗi suốt đời.
Anh không dám kể. Chỉ mong sau này, nếu có thể… em tha lỗi cho anh.”
Người vợ sững sờ. Nước mắt rơi xuống giấy. Nhưng rồi khi ngẩng lên, con trai cô hỏi:
– Mẹ ơi, ba để gì trong két vậy?
Cô lau nước mắt, cười khẽ:
– Là… mấy viên sỏi thôi con. Không có gì cả.
Và cô không kể cho ai nghe về bức thư đó.
Vì cô biết, dù chồng có lỗi – nhưng suốt hai năm qua, anh vẫn sống trọn vẹn và yêu thương gia đình này bằng cả tấm lòng.
Dù vàng không còn…
Nhưng tình người vẫn ở lại