×

Chủ nhà lật nền gạch cũ sau bếp để sửa ống nước, vừa chạm vào lớp xi măng, thợ hồ tái mặt vì…

Ông Dũng – người đàn ông ngoài 60 tuổi, sống một mình trong căn nhà cấp 4 xập xệ ở ngoại ô – nổi tiếng là khó gần, nhưng không ai ghét được, bởi ông sống rất nguyên tắc và kín đáo.

Một hôm, khi ông quyết định sửa lại đường ống dẫn nước cũ sau bếp vì nước chảy yếu, nhóm thợ đào được khoảng nửa mét thì dừng lại.

“Ơ… sao chỗ này có lớp xi măng đổ lại, khác hẳn với nền cũ?” – người thợ thắc mắc.

Bên dưới lớp xi măng mỏng là một đoạn ống nhựa cũ đã gãy, nhưng điều bất thường là đoạn ống này bị nhét chặt bởi… một bọc nilon to được buộc kỹ bằng dây dù mủn nát.

Cẩn thận cắt dây, họ sững người khi phát hiện bên trong là một loạt ảnh đen trắng đã ố, cùng một xấp giấy được niêm phong bằng sáp đỏ – loại mà hồi xưa chỉ chính quyền hoặc những người đặc biệt mới dùng.

Tin lan nhanh, cả xóm kéo đến.

Ai nấy đều tò mò.

Những tờ giấy hóa ra là nhật ký viết tay, ngày tháng kéo dài từ năm 1989 đến 1992. Nội dung là lời kể rải rác, mạch văn lộn xộn như từ người đang hoảng loạn – mô tả những lần mất tích kỳ lạ của người làm thuê trong xóm, tên cụ thể, thậm chí cả mô tả thời gian, hoàn cảnh, chi tiết.

Một trong các bức ảnh là ảnh tập thể cũ chụp trước sân nhà ông Dũng – nhưng khi soi kỹ, ai đó la lên:

“Cái cô này… là chị tôi! Mất tích năm 1991, không ai tìm ra!”

Còn ông Dũng – người từ nãy vẫn đứng nép sau cửa – đột nhiên bật khóc.

Ông run run nói:
“Tôi giấu chỗ đó suốt bao nhiêu năm… vì sợ.”

“Những bức thư đó… là của vợ tôi. Bà ấy mắc bệnh hoang tưởng… nhưng không ai tin, kể cả tôi. Chỉ khi bà ấy mất đột ngột… tôi mới phát hiện dưới gối của bà là cuốn sổ đó.”

“Bà ấy đã theo dõi, ghi chép và tìm ra một người trong xóm có khả năng liên quan đến hàng loạt vụ mất tích, nhưng không ai chịu đọc, ai cũng bảo bà điên.”

Ông định đốt hết nhưng lại không đủ can đảm.

Sau lời thú nhận, có người trong xóm giật lấy sổ, lật đến những trang cuối. Đoạn nhật ký kết thúc bằng một dòng:
“Người đó không chỉ lấy đi sự sống của người khác, mà còn gửi thư đe dọa tôi. Nếu tôi chết, đừng tin đó là tai nạn.”

Cả đám người nhìn nhau đầy sợ hãi. Một cái tên được lặp đi lặp lại trong nhật ký: “Chín Còi” – ông thợ rèn già cách đó 2 nhà…

Và rồi một giọng phụ nữ hét lên từ góc xa:
“Chín Còi mới mất đêm qua, xác vẫn còn trong nhà tang lễ!”

Không khí đặc quánh. Người thì lùi lại, người thì nhao vào đòi đưa nhật ký cho công an.

Ông Dũng chỉ lặng im.

Và trước khi rời đi, ông nói một câu khiến cả xóm lặng người:
“Tôi sống sót… nhưng tôi cũng là kẻ hèn nhát suốt 30 năm.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News